"Đây là đợt kiểm tra cuối cùng trước khi ra mắt, mọi người, cố lên." Kỳ Thư cổ vũ mọi người.
"Thư Thư, cà phê." Hàn Kỷ Dao đưa cho cô một tách cà phê.
Thời gian phát hành của họ được ấn định là tám giờ tối, nên phải theo dõi để xem khối lượng và dữ liệu thị trường thay đổi thế nào, để sửa lỗi kịp thời nên mọi người sẵn sàng thức khuya để chiến đấu.
Vào cuối tháng 6, để đối phó với tình trạng sức khỏe tâm thần phổ biến trong xã hội, tỷ lệ trầm cảm ở thanh thiếu niên và tỷ lệ tự tử gia tăng, các tài liệu chính phủ đã công bố "Sách trắng về sức khỏe tâm thần" và "Kế hoạch tăng trưởng sức khỏe tâm thần cho thanh thiếu niên” quan tâm kỹ lưỡng đến tinh thần của nhân dân.
Ngay sau khi tài liệu được đưa ra, các ngành liên quan đã cảm nhận được những cơ hội kinh doanh mới.
Phòng thí nghiệm của Kỳ Thư đã nghiên cứu các chủ đề liên quan, năm ngoái họ đã xuất bản các tài liệu kết hợp với Viện sức khỏe Tâm thần của Đại học P và đăng ký một số bằng sáng chế.
Sau khi được sự cho phép của bệnh nhân, theo nguyên tắc bảo mật, các tín hiệu sinh lý của bệnh nhân mắc bệnh tâm thần như nhịp tim, nhịp thở và sóng não sẽ được thu thập và phân tích dữ liệu được thực hiện thông qua công nghệ máy tính để đưa ra chẩn đoán chính xác tình trạng của bệnh nhân.
"AloTing" là một ứng dụng tâm lý, dùng để lắng nghe giọng nói của người dùng muốn trò chuyện và cần tư vấn tâm lý, đưa ra những gợi ý phù hợp, giới thiệu những cuốn sách chữa bệnh tâm lý phù hợp hoặc những bản nhạc nhẹ giúp dễ ngủ, v.v., với tâm lý học chuyên nghiệp được bác sĩ cung cấp miễn phí để tư vấn trực tuyến và đường dây nóng phòng chống tự tử 24/24 giờ.
Hầu hết các sản phẩm tâm lý tương tự hiện có trên thị trường đều có mạng lưới quảng cáo hoặc chức năng đơn lẻ, không thể trở thành “bạn đồng hành thân thiết” của người dùng nên Kỳ Thư rất tự tin vào khả năng “AloTing” của mình.
Sau khi lên mạng, cô sẽ theo dõi quá trình thêm nửa tháng nữa, sau khi bước vào giai đoạn hoạt động ổn định, cô có thể để cấp dưới theo dõi.
Chỉ còn một tháng nữa là đến bảy ngày nghỉ vui chơi hàng năm, ngày 6 tháng 10 là sinh nhật của Tề Vị An, Kỳ Thư muốn xin nghỉ nửa tháng và cùng anh ra nước ngoài nghỉ dưỡng.
Một tháng qua cô rất bận công việc, cuối tuần cũng chỉ có thể "gọi" và "làm" Tề Vị An một lần, sau khi cả hai ăn nhau no đủ thì cô để anh tự mình về nhà.
Cô cảm thấy có chút có lỗi với Tề Vị An, muốn dành nhiều thời gian hơn cho anh trong kỳ nghỉ để bù đắp.
"Chuẩn bị xuất, đếm ngược 3, 2, 1."
"Liên kết chính thức đã được đẩy thành công."
"Trực tuyến thành công, người dùng có thể tải ứng dụng."
"Nhìn vào dữ liệu màn hình."
"Tăng rồi, lên rồi." Trung tâm R&D cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó cùng tổ vận hành nhìn chằm chằm vào dữ liệu trên màn hình lớn.
Hai giờ sau, Kỳ Thư đầu tiên nhận thấy dữ liệu có một số vấn đề.
"Anh Thành, ở đây có một vấn đề. PV giữa trang này và trang tiếp theo giảm nhanh chóng, điều đó có nghĩa là đường dẫn chức năng chính của chúng ta không đủ trơn tru và nút nhảy không rõ ràng."
Lưu Thành chỉnh lại kính mắt, nheo mắt nói: "Bắt đầu kế hoạch B, cập nhật thiết kế nút lớn."
Gần sáng, mọi người đang làm việc với bản cập nhật phiên bản đầu tiên.
"Được rồi, được rồi, dữ liệu đã có."
Sau nửa tháng làm việc chăm chỉ, "AloTing" đã đánh bại một số sản phẩm kém cỏi của nhóm công ty khác, và thị phần của nó đạt 75%, có thể nói là vô song.
Tiền thưởng ba tháng hàng quý cộng với tiền thưởng khuyến khích hai tháng đã thông qua phê duyệt tài chính, mỗi người trong trung tâm R&D nhận được số tiền từ 100 triệu đến 500 triệu, không cần phải nói, Hàn Kỷ Dao và Kỳ Thư là người có số tiền cao nhất.
Kỹ thuật lực lượng chính có hơn 400 triệu, thậm chí người mới làm việc được hai tháng, nhận được làn sóng may mắn này, hưởng tới 150 triệu.
Lời nhắc thanh toán qua SMS thẻ ngân hàng đã được gửi đến điện thoại di động của mọi người trong vòng vài phút, làm nên một làng sóng sôi động ở khu vực phía Tây của văn phòng trên tầng ba.
"Ahhh!"
"Tiền tiền!"
"Thần tài đến, thần tài đến!"
"Khen thưởng, đãi, đãi...”
“Đừng...” Hàn Kỷ Dao vốn muốn trấn áp tiếng kêu của mọi người, nhưng sau áp lực cao độ của mọi người, thời khắc giải phóng cuối cùng cũng đến, chính anh ấy cũng nói không nên lời.
Anh ấy mỉm cười nhìn Kỳ Thư, ra hiệu cho cô nói một lời với mọi người.
"Mọi người nghe tôi nói, còn nửa tiếng nữa mới tan sở, cần thời gian thu dọn đồ đạc, lát nữa chúng ta sẽ ra ngoài ăn mừng, cứ chọn địa điểm, tôi và anh Hàn sẽ thanh toán."
Không thể bao che tiền thưởng lớn mà còn phải nhìn xuống cấp dưới mình, mọi người vui thì cô cũng vui, có thể dẫn dắt nhóm của mình đạt được kết quả và được cấp dưới nôi theo là một điều cô vô cùng mãn nguyện.
Tuy nhiên, công ty có nhiều người và phe phái phức tạp, thành công trong “cuộc chiến” của họ chắc chắn sẽ khiến người khác ghen tị, đổ kỵ.
Sếp Lâm đã nhận nhiệm vụ nơi khác được mấy tháng, chức vụ của ông vẫn còn bỏ trống, cả cô và Hàn Kỷ Dao đều đang bị đối thủ theo dõi, không được phép lơ là để người khác lợi dụng.
"Vâng, cảm ơn hai anh chị."
"Cảm ơn chị Thư, sếp Hàn."
Mọi người bắt đầu tắt máy tính, thu dọn ba lô, vừa bàn bạc xem nên đi đâu.
Kỳ Thư và Hàn Kỷ Dao đứng cùng nhau nhìn qua, các đồng nghiệp từ bộ phận tiếp thị ở khu vực phía đông trên tầng ba đều nhìn về phía này.
Lý Chí Đông trưởng bộ phận tiếp thị, tuổi trung niên, nhưng là một trong những đối thủ cạnh tranh ngang hàng của họ.
Người còn lại là người sinh năm 1990, Giang Hồ, trưởng phòng kế hoạch tầng trên.
"Thật bắt mắt." Hàn Kỷ Dao dựa gần Kỳ Thư nhỏ giọng nói.
"Không thể trách mọi người lớn tiếng, lần này là thành tích lớn, dù muốn cũng không thể giữ thái độ khiêm tốn."
"Hôm đó sếp Hà kêu em có chuyện gì không? Làm sao em thương lượng tiền thưởng được như vậy?"
Kỳ Thư được nhắc đến chuyện này liền cau mày, làm việc 3 năm, người khác vẫn không ngừng giới thiệu người cho cô, trong số họ không thoát khỏi lãnh đạo.
"Giới thiệu một người cho em."
“Lại hẹn hò xem mắt nữa à?" Hàn Kỷ Dao cũng cùng chung số phận bị đưa đi xem mắt.
"Ừ."
"Lần này là ai?"
“Cháu trai sếp Hà."
Nửa tháng trước, sếp Hà, đã dành thời gian trong lịch trình bận rộn của mình để hẹn cô gặp cháu trai Mục Đại Phong, Kỳ Thư không còn cách nào khác đành đi gặp anh ta.
Nói thật, điều kiện gia đình của đối phương rất tốt, nhưng điều kiện cá nhân của anh ta lại không thể chấp nhận được.
Đối phương khẳng định với cô cao trên 1m70, nhưng cô cao 1m65, đi giày cao gót 5 cm, cao hơn đối phương nửa cái đầu, cô sợ sau khi cởi giày ra vẫn sẽ cao hơn.
Đối phương khẳng định anh ta đang du học, cuối cùng cũng nói ra tên một trường đại học cô không biết.
Người đàn ông rất hài lòng với cô, thấy đôi mắt sáng lên, Kỳ Thư vẫn cố gắng lịch sự nhất có thể, người kia nói: "Hãy kết hôn càng sớm càng tốt, sinh con càng sớm càng tốt, nối dõi tông đường, từ chức và chăm lo cho gia đình."
Cháu trai của lãnh đạo không thể trực tiếp nói thẳng, sau khi trở về cô liền nói với ông Hà rằng “tính cách không phù hợp, điều kiện gia đình không phù hợp, hơn nữa tôi chưa có ý định kết hôn” và từ chối khéo lời may mối của ông.
Sếp Hà trông cũng không khó chịu, cười nói không sao.
Nhưng Mục Đại Phong vẫn cố chấp thường xuyên gửi hoa cho cô, Kỳ Thư không dám để Tề Vị An biết chuyện này.
Cho dù anh không hiểu được sự phức tạp của thế giới người lớn, nhưng sẽ không có người đàn ông nào biết được bạn gái xem mắt lén lút sau lưng, mà không tức giận.
Vì đã đi buổi gặp mặt đó, Kỳ Thư càng cảm thấy có lỗi với Tề Vị An hơn, những ngày này cô không khỏi dịu dàng hơn khi nói chuyện với anh, cô đã xin nghỉ phép và sẽ bắt đầu nghỉ phép nửa tháng vào tuần sau, để dành thời gian cho thế giới hai người họ.
“Chăn trải giường đã được thay, mấy giờ Kỳ Thư về nhà?” Tề Vị An thay ga trải giường của tuần trước, giặt sạch, mặc bộ màu cam mới có hình cún con và chụp ảnh gửi cho cô.
Vợ anh nói rằng cô ấy đã xin nghỉ phép và có thể ở bên anh mỗi ngày, Tề Vị An rất mong chờ ngày sinh nhật của anh và chuyến đi châu Âu cùng vợ.
Kỳ Thư nhìn chiếc giường lớn sạch sẽ ấm áp của mình, cô rất muốn về nhà, nhưng không biết tối nay tiệc mừng sẽ muộn đến mức nào, cô phải đi cùng mọi người.
"Có thể hơi trễ, anh đi ngủ trước đi, không cần đợi em, nhớ ăn uống đầy đủ."
"Con gái ở ngoài một mình nguy hiểm lắm, em không về anh không ngủ được. Cho địa chỉ, anh sẽ đón, dù có khuya cũng không sao."
"Được rồi, em sẽ nhắn cho anh sau.”
Nhóm người cuối cùng chọn một nhà hàng Âu trong một tòa nhà nổi tiếng ở thành phố, để ăn uống trước.
Lý Chí Đông lặng lẽ đi theo trợ lý và đặt chỗ ở phòng riêng bên cạnh.
Khi đi thang máy ở công ty, những nhân viên không khỏi say sưa và nói chuyện lung tung, anh ta vô tình biết được Kỳ Thư không đồng ý hẹn hò cháu trai của sếp Hà.
Nếu anh ta lấy một số lý do để thêm dầu vào lửa thì địa vị của Kỳ Thư sẽ gặp nguy hiểm, nếu như vậy thì sẽ bớt đi một đối thủ.
"Nào các bạn, hai tháng nay các bạn đã vất vả rồi. Tôi và Kỳ Thư thấy rõ điều đó. Không còn chần chừ gì nữa, hai chúng tôi xin nâng ly chúc mừng mọi người và cảm ơn các bạn đã làm việc chăm chỉ.” Hàn Kỷ Dao đứng dậy, nói.
“Cám ơn và chúc mừng mọi người." Kỳ Thư cũng đứng dậy và nâng ly lên.
“Chúc mừng...”
Đào Đào và những người khác đều đứng dậy và cụng ly với nhau.
Sau vài vòng, một số người bắt đầu rôm rả.
“Phải nói, bình thường kiêu ngạo như Trương Bác giờ lại bị phái đến dọn dẹp phòng máy tính.” Người trong nhóm họ Lý nói.
“Xứng đáng, anh ta luôn không coi ai ra gì.”
"Ừ, sếp Hà quả thật sáng suốt." Kỳ Thư nói, nhưng trong lòng vẫn phàn nàn rằng ông tùy tiện giới thiệu cô với cháu trai là không sáng suốt chút nào.
Lý Chí Đông nghe thấy từ "sếp Hà" ở bên cạnh, hắn cùng trợ lý bật chức năng ghi âm của cả hai điện thoại di động.
Nhưng đợi một lúc.... Tại sao lại không nghe cô ta tiếp tục nói chuyện?
Sau khi Hàn Kỷ Dao thanh toán xong, cả nhóm di chuyển lên KTV trên lầu.
Lý Chí Đông lo lắng, nhạc trong KTV rất lớn, trong bữa tối không có âm thanh nào được ghi lại, khi hát càng khó bắt được bằng chứng hơn.
Kỳ Thư gửi tin nhắn cho Tề Vị An, nói cho anh biết vị trí của KTV, không thể chơi suốt đêm, mọi người vẫn có thể hát bao lâu tùy thích, cô sẽ ở lại với họ một lúc rồi cùng anh về nhà.
Bốn mươi phút sau, Tề Vị An bắt taxi đi theo chỉ dẫn, nhưng khi lên lầu, anh phải tự mình tìm chỗ.
"Audio KTV? KTV Beat?" Anh nhìn lên các bảng hiệu khác nhau và bối rối tìm kiếm.
Lý Chí Đông bước ra khỏi KTV, đang định trở về nhà thì nhìn thấy một người đàn ông đang đứng bên ngoài đang tìm nơi này.
"Đi KTV à?"
"Đúng vậy, anh có biết Âu KTV đi hướng nào không?" Tề Vị An lịch sự hỏi, đưa địa chỉ trên điện thoại di động qua.
Lý Chí Đông nhìn thấy lịch sử trò chuyện trong hộp thoại, avatar giống Kỳ Thư, không thể nào trùng hợp như vậy chứ?
Hắn giả vờ không thấy rõ, nhiệt tình lấy điện thoại của Tề Vị An bấm vào ảnh hồ sơ bên cạnh hộp thoại, cột thông tin cá nhân của đối phương hiện lên, số này là tài khoản của Kỳ Thư, còn biệt danh của người đàn ông để cho Kỳ Thư là "vợ"!
"Cậu đang tìm ai?" Lý Chí Đông có âm mưu hỏi.
“Vợ tôi.” Tề Vị An có chút xấu hổ nói.
Cô ta thực sự đã kết hôn, thậm chỉ sau khi kết hôn cô ta vẫn qua lại không rõ với cháu trai của sếp Hà.
Phát hiện này khiến Lý Chí Đông vô cùng phấn khích.
Đợi đã, hắn cảm thấy người đàn ông này có gì đó không bình thường, hình như có chút kỳ lạ, Lý Chí Đông có chút ngờ vực.
"Anh có biết nó ở đâu không?" Tề Vị An lo lắng, Kỳ Thư nói rằng cô uống hơi nhiều, anh sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Trợ lý chạm vào vai Lý Chí Đông, ra hiệu có người vừa từ phòng riêng 8088 của Kỳ Thư đi ra, họ phải nhanh chóng rời đi để không bị phát hiện.
“Đi thẳng, rẽ phải rồi rẽ trái." Lý Chí Đông trả lại điện thoại cho Tề Vị An, nhanh chóng bước đi, trốn vào góc lén nhìn.
Kỳ Thư bước ra khỏi cửa là nhìn thấy Tề Vị An đang đi tới, liền lao vào anh.
"Ây da, em thực sự không thể uống được nữa."
“Không uống nữa, về nhà thôi." Tề Vị An hôn lên mặt cô, nghiêng người ôm cô vào lòng.
"Tiểu ngốc, tiểu ngốc của em, thực xin lỗi."
Cô cảm thấy có lỗi vì đã lén lút xem mắt với người khác sau lưng anh, cũng cảm thấy có lỗi vì không dám tiết lộ anh với những người xung quanh, môi trường sống của cô quá phức tạp.
"Xin lỗi vì cái gì?"
“Xin lỗi...”
Tề Vị An chỉ cho rằng cô nói mê vì uống quá nhiều, liền ôm cô chặt hơn một chút, rời đi.