Sau hơn mười giờ bay, máy bay hạ cánh xuống Milan, Ý.
Tề Vị An đẩy hành lý, còn Kỳ Thư thì nắm tay anh, dù sao đây cũng là nước ngoài, khả năng giao tiếp của anh không tốt, không thể để lạc mất anh.
Kỳ Thư đã đặt trước một hướng dẫn viên du lịch nước mình nhưng sống ở đây, để việc giao tiếp dễ dàng hơn.
Hướng dẫn viên du lịch đợi hai người ở cổng sân bay, sau khi đón người xong liền chở họ trực tiếp về khách sạn.
Đêm đầu tiên đến Milan, hai người không vội ra ngoài chơi mà nằm trên giường ngủ quên vì say máy bay.
Kỳ Thư nghỉ mười lăm ngày, tức là một tháng bao gồm cả những ngày lễ theo định kỳ, cô muốn từ từ tận hưởng kỳ nghỉ nhàn nhã này.
Ngày hôm sau, Tề Vị An thức dậy sớm hơn cô, đây là lần đầu tiên anh tự ra nước ngoài du lịch, trong lòng anh không khỏi mong đợi, phấn khích và có chút lo lắng.
Kể từ khi anh còn nhỏ gặp tai nạn, nhà họ Tề rất coi trọng sự an toàn của anh, hiếm khi cho anh đi du lịch một mình, mấy năm nay anh đã trưởng thành, thì lại càng không có thời gian.
Anh chưa bao giờ học đại học, cũng chưa bao giờ tham gia các chuyến dã ngoại mùa xuân khi còn học cấp 2. Những trải nghiệm mà người bình thường có được đối với anh ấy là một thứ xa xỉ.
Cha và anh trai đều bận công việc, chủ yếu bay ra nước ngoài để công tác nên rất ít khi đưa anh đi cùng.
Mấy lần Tề Vị An cùng anh trai ra nước ngoài, anh chỉ ở trong phòng hội nghị hoặc khách sạn, không ai dám đưa anh đi ra ngoài.
Lần này Kỳ Thư đồng ý đưa anh đi chơi, Tề Vị An thực sự rất vui, anh mang theo sổ phác thảo và máy ảnh, anh muốn ghi lại những trải nghiệm tuyệt vời này để sau này có thể cùng nhau hồi tưởng.
Sau khi Kỳ Thư thức dậy, cô cởi bỏ quần áo nghiêm chỉnh trên người và mặc một chiếc váy hai dây gợi cảm, không phải quá nóng bỏng nhưng sức hấp dẫn tự nhiên của cô lại mang một vẻ đẹp riêng.
Cô kết hợp cho Tề Vị An quần âu và chiếc áo sơ mi cùng màu váy của cô, cổ tay áo nhẹ nhàng xắn lên nửa chừng, khiến cả người trở nên giản dị và sảng khoái.
So với chiếc áo phông kiểu thông thường của anh, hai người họ trông càng đẹp đôi khi đứng cạnh nhau.
Hướng dẫn viên đưa họ đến Nhà thờ Milan và giới thiệu ngắn gọn trước khi rời đi, điều quan trọng nhất khi đi du lịch là được tự do.
Kỳ Thư dẫn Tề Vị An đi qua nhà thờ kiểu Gothic, băng qua quảng trường, gió thổi tung chiếc váy màu vàng nhạt của cô, anh cầm máy ảnh đứng cách đó không xa và chụp rất nhiều ảnh.
Anh cảm thấy mỗi giây Kỳ Thư đứng đó đều thật đẹp.
Khi mặt trời dần chói chang vào buổi trưa, hai người đến Bảo tàng Nghệ thuật Brera, nơi trưng bày nhiều tác phẩm thời Phục hưng.
Kỳ Thư hiểu lịch sử, còn Tề Vị An hiểu nghệ thuật. Hai người phổ cập cho nhau và cùng thưởng thức khung cảnh thị giác bắt mắt.
“Em hơi mệt.” Kỳ Thư ôm Tề Vị An nũng nịu nói, hôm nay cô đi một đôi dép để mềm rất hợp với chiếc váy này, thật sự rất thoải mái nhưng cô lại không muốn phải tự đi.
“Anh cổng em.” Tề Vị An ân cần nói, ngồi xổm xuống.
Cô liền nằm trên tấm lưng rộng rãi của anh, chỉnh lại váy cho phù hợp, ôm lấy cổ anh, vui vẻ ra lệnh: “Đi thôi.”
Tề Vi ôm chặt vợ.
“Sân chơi điện tử bên kia.” Kỳ Thư cười tươi, đưa tay chỉ phương hướng, kêu lớn: “Kem gelato, bánh tiramisu, bít tết, chúng tôi tới đây.”
Với sức của Tề Vị An, anh có thể dễ dàng cổng Kỳ Thư chạy quanh, hai khuôn mặt xinh đẹp phương Đông toát ra nụ cười đầy sức sống, thu hút sự chú ý của một số người đam mê chụp ảnh đường phố, chĩa máy ảnh về phía họ.
Kỳ Thư cười càng thêm rạng rỡ, càng ôm chặt anh hơn, nhìn về phía ống kính.
Hai người gọi hai cây kem nhiều màu sắc, Kỳ Thư nhìn xung quanh và đưa máy ảnh nhờ cô gái ngồi bên cạnh chụp ảnh cho hai người.
Cô gái người Ý rất vui vẻ giúp đỡ, thậm chí còn yêu cầu họ tạo dáng nhiều hơn.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi bầu không khí ấm áp và thoải mái ở đây, Kỳ Thư bất ngờ ôm mặt Tề Vị An và hôn anh, Tề Vị An cười đến mức lộ ra hai hàng răng, khoảnh khắc này đã được bắt giữ và đóng băng mãi mãi.
"Grazie!" Kỳ Thư cảm ơn cô gái bằng tiếng Ý.
Cô múc một thìa thứ màu kem, tưởng có mùi sữa nhưng hóa ra lại có vị như rượu, "Nó có vị như rượu vang vậy.”
“Anh cũng muốn thử." Tề Vị An hướng tới.
“A~ há miệng ra." Kỳ Thư dỗ dành anh như một đứa trẻ.
Tề Vị An nhấp một ngụm, nếm thử, "Có vị rất kỳ quái.”
"Chắc là rượu chưa pha chế. Lần đầu tiên nếm thử có thể sẽ cảm thấy kỳ lạ." Cô mỉm cười.
Ở nhà cô sẽ ăn ít hơn hoặc thậm chí ngừng ăn để tránh bị mập. Thật không may, đồ ăn ở đây trông quá hấp dẫn, nên cô sẽ ăn bất cứ thứ gì cô muốn khi đi chơi trong thời gian này.
Sau khi mì ống, bít tết và bánh ngọt được phục vụ, Kỳ Thư nhớ ra mình vừa quên gọi đồ uống, "Em đi mua đồ uống. Anh đợi em ở đây nhé.”
"Được."
"Ở đây đợi em, anh không được đi cùng người khác biết không?" Kỳ Thư có chút lo lắng, lại cảnh cáo một lần.
"Đã biết, anh không ngốc đến thế." Tề Vị An hiểu ý cô, cô lo anh đi lạc nhưng anh lại không đi loanh quanh, anh sẽ không đi xa cô.
Cảnh đẹp này đối với anh không hấp dẫn bằng cô.
Kỳ Thư gọi hai ly nước bằng tiếng Anh, nhân viên pha chế ngay tại chỗ và nói sẽ có ngay, cô liền đứng đợi ở quầy bar.
“Xin chào, Salve." Một anh chàng đẹp trai người Ý tiến tới chào Kỳ Thư.
“Xin chào.” Đối phương rất nhiệt tình, nhưng lại không quen nơi này nên cô vẫn có chút cảnh giác với người lạ.
Anh ta lại nói: "Cô gái phương Đông thật xinh đẹp, đôi mắt của cô rất đẹp, giống như một loại đá quý. Cô mang khí chất thần bí của văn hóa cổ xưa, khiến người ta không khỏi tò mò." Kỳ Thư dịch xong có chút nhớ lại, từ lâu cô đã nghe nói đàn ông Ý có thể khiến tất cả phụ nữ cảm thấy tự tin, quả thật là vậy.
"Grazie, sei anche molto bello." Tiếng Anh của Kỳ Thư lưu loát, nhưng tiếng Ý ở mức trung bình.
Cô học vài ngày trước khi ra nước ngoài và có biết thêm một chút trong hai ngày qua.
Thêm nữa thấy không thoải mái, nên cô chỉ lịch sự khen lại anh ta một câu.
"Tôi có thể mua cho cô đồ uống được không? Hay tôi kể cho cô nghe câu chuyện về cây cầu nhé?"
"Xin lỗi." Đối mặt với đối phương đưa tới lời mời, Kỳ Thư chuẩn bị thẳng thừng nói lời từ chối, “Tôi...”
“Xin lỗi.” Tề Vị An còn chưa biết đã đi tới từ khi nào, ôm lấy eo cô, “Cô ấy là vợ tôi.”
Kỳ Thư sửng sốt, quay đầu nhìn Tề Vị An, anh nói "vợ" sao? Đáng lẽ phải là "bạn gái", có vẻ như tiếng Anh của anh thực sự không tốt lắm.
"Ồ, xin lỗi.” Anh chàng đẹp trai người Ý khá duyên dáng, biết rằng cô không còn độc thân, anh ta liền từ bỏ.
Nhân viên pha chế đồ uống xong, Tề Vị An mang hai ly cocktail về chỗ ngồi của mình.
“Thử cái này xem.” Kỳ Thư cắt miếng bít tết cho anh.
Tề Vị An im lặng ăn xong không nói gì.
"Anh giận sao?"
“Không.” Anh lạnh lùng phủ nhận.
Kỳ Thư nhịn cười, người đàn ông này học được cách ăn nói cứng rắn từ khi nào vậy, thậm chí còn nói mình không tức giận, môi gần như là muốn nhếch lên.
Tề Vị An thật sự không giận cô, anh giận những người đàn ông đó, luôn có những người đàn ông muốn dụ dỗ vợ anh.
Anh vừa ngoan ngoãn ngồi đó chờ cô quay lại, thì thấy người đàn ông Ý đang nhìn thẳng vào Kỳ Thư và chạy về phía cô.
Kỳ Thư vẫn cùng hắn nói cười, cô tốt bụng như vậy, lỡ như bị người khác lừa gạt thì sao? Anh không ngồi yên, nếu không ra mặt, vợ anh sẽ bị người khác bắt cóc.
“Bạn trai em đang tức giận, em phải làm sao để anh ấy bình tĩnh lại đây ta?" Kỳ Thư chồm dậy, bất ngờ hôn chụt lên môi anh.
Tề Vị An còn muốn làm ra bộ mặt tức giận, cố nhịn cười, nhưng cuối cùng cũng nhịn không được nhe răng ra, “Món này thật ngọt.”
Hai người đi mua sắm, mua một số phụ kiện và đồ dùng khác trong cửa hàng và trên đường, cuối cùng họ lên một chiếc xe điện cổ kính trở về khách sạn trong gió đêm.
Máy chiếu trong phòng khách đang chiếu một bộ phim tình cảm cổ điển, Tề Vị An ấn Kỳ Thư xuống ghế sofa, nhìn mặt cô qua ảnh đèn nhấp nháy, hai người nhìn nhau chưa bao lâu đã hôn nhau.
Tề Vị An vừa tắm xong, trên người có một mùi hương đầy mê hoặc.
Kỳ Thư vuốt ve tấm lưng rắn chắc của anh, cố ý tạo ra những vết nông trên da anh.
Tề Vị An có chút ngốc nghếch, nhưng sở dĩ cô chưa bao giờ coi thường anh bởi vì anh là một người rất giỏi trên giường, một người đàn ông thực sự.
Tề Vị An vuốt ve đôi môi đỏ mọng bị hôn hơi sưng lên của cô, cảm thấy một sự cám dỗ khó tả...