Thoát Khỏi Bụi Gai

Chương 35: Em nghĩ nhiều quá đấy

Tất cả đều rơi vào tầm nhìn của Yến Hồi và Lục Quân Bạch đang lén lút theo dõi.

Lục Quân Bạch hỏi nhỏ: "Tam ca, anh nói xem cô ta lén lút như vậy là muốn làm gì? Nhìn cô ta cũng không mang theo thứ gì."

"Đợi lát nữa sẽ biết."

"Ừ, cũng đúng, đợi cô ta đi rồi chúng ta vào xem."

Lục Quân Bạch nói xong bất ngờ bật cười: "Không ngờ Tam ca anh làm chuyện lén lút và theo dõi cũng rất thành thạo đó, khác hẳn với hình ảnh của Yến tổng."

Yến Hồi lạnh lùng liếc anh ta: "Ngứa da à?"

"Không không không."

***

Cô gái đó vào không lâu, rất nhanh đã ra, Yến Hồi và Lục Quân Bạch lẻn vào sau khi cô ta đã rời đi.

Chỗ ngồi của Trịnh Vũ Vi hai người họ đều biết, liền đi thẳng đến chỗ của cô.

Mấy ngày qua mọi người đã bắt đầu chuyển dần đồ đạc trong trường về nhà, mỗi người chỉ để lại một ít sách vở trên bàn.

Lục Quân Bạch lật tìm bàn của Trịnh Vũ Vi vài lần, kỳ lạ nói: "Chẳng có gì đặc biệt cả, chuyện gì thế này."

Yến Hồi nhất thời cũng chưa nghĩ ra, chăm chú nhìn vào mấy cuốn sách.

Đột nhiên, anh bị thu hút bởi một chút màu đỏ lộ ra từ trong một cuốn sách.

Anh tò mò lấy cuốn sách đó lên xem, vừa lật ra thì một tờ giấy vàng rơi xuống.

Lục Quân Bạch cúi xuống nhặt tờ giấy đó lên: "Đây là gì?"

Đó là một tấm bùa vàng có treo dây đỏ ngắn, trên đó vẽ những thứ gì đó nguệch ngoạc.

Lục Quân Bạch không hiểu, Yến Hồi nhìn kỹ rồi thay đổi ánh mắt: "Bùa chú."

"Hả?!"

Lục Quân Bạch sợ hãi, lập tức ném bùa vàng đi.

Yến Hồi nhặt lại, xác nhận lần nữa, đúng là rất giống với bùa chú mà anh biết.

"Vứt đi Tam ca, anh không sợ xui xẻo à?"

Yến Hồi khẽ lắc đầu: "Chỉ là trò bịp bợm thôi."

Nói rồi anh nhét bùa vàng vào túi.

Lục Quân Bạch nhìn mà tròn mắt: "Tam ca anh..."

"Đi thôi, đến sân bóng xem."

Trịnh Vũ Vi đã xem nhiều bộ phim, có khi cô nhớ tên phim, có khi nhớ nội dung phim, có khi xem đến một nửa thì ngủ quên, trong đầu đầy những bài toán chưa giải xong.

Nhưng trước sinh nhật mười tám tuổi của cô, cô không nhớ gì về bộ phim đó, cũng không nhớ những bài toán yêu thích nhất của mình.

Cô chỉ nhớ, trong một đêm gió lãng mạn, gió thổi tung mái tóc xõa của cô, cô bị bao quanh bởi hương hoa hồng Damascus, như đang lạc vào một giấc mơ.

Ngoài ra, còn có câu nói đó: "Chị rất tốt, rất đáng được trân trọng."

Không hiểu sao, dù không thấy ánh sáng, nhưng cô đã cảm nhận rằng mình sẽ chào đón một tuổi mười tám khác biệt.

***

Khi bộ phim gần kết thúc, Trịnh Vũ Vi hứng khởi, cúi đầu đếm số bông hoa.

Một, hai, ba... mười lăm, mười sáu, mười sáu bông?

Mười sáu bông hồng có nghĩa là... Trịnh Vũ Vi lặng lẽ lấy điện thoại ra tìm kiếm, Trì Duy đến gần: "Đang làm gì đấy?"

Trịnh Vũ Vi không tránh cũng không nói gì.

"Mười sáu bông hồng có ý nghĩa gì?"

Trì Duy nhìn thấy nội dung trên màn hình điện thoại của cô, cười khẩy một tiếng, đầy sự chế nhạo: "Hoa của con gái tặng, em nghĩ nhiều quá đấy."