Thoát Khỏi Bụi Gai

Chương 34

Yến Hồi xắn tay áo sơ mi, nút áo trước ngực cũng mở đến cúc thứ hai, cổ áo hơi mở ra, so với dáng vẻ chỉnh tề thường ngày, có thêm chút tự do thoải mái.

Anh không đáp lại ngay lời của Lục Quân Bạch, mà chăm chú nhìn qua ống nhòm về phía sân bóng đá.

"Tam ca đừng nhìn nữa, sao anh lại làm chuyện lén lút như vậy?"

Lục Quân Bạch hơi bất đắc dĩ nói: "Lúc nãy em bảo hay là mình vào thẳng sân, anh lại không chịu, giờ chạy đến đây lén nhìn là thế nào?"

Trong ống nhòm, em gái vừa tặng hoa xong và rời đi.

Yến Hồi gập ống nhòm lại, liếc nhìn Lục Quân Bạch: "Lén nhìn?"

"À..."

Lục Quân Bạch nhướng mày, ngẩng lên nhìn trời: "Không... không lén nhìn, gọi là quan sát cuộc sống ngoại khóa của học sinh thời nay, hồi tưởng lại những kỷ niệm thanh xuân."

Yến Hồi: "..."

"Đi thôi."

Yến Hồi ném ống nhòm cho Lục Quân Bạch rồi đứng dậy.

"Này này này…"

Lục Quân Bạch nhanh chóng đón lấy: "Sao anh lại tùy tiện ném đồ vậy."

***

Từ dốc cỏ đó đi ra là đến con đường ven sông ngoài trường.

Yến Hồi bước đi rất nhanh, Lục Quân Bạch cầm đồ đuổi theo, vừa hay đi qua một thùng rác, anh ta đặt những thứ chưa ăn và uống hết lên mái che của thùng rác.

"Nếu anh nói sớm là anh không uống không ăn, em đã không mua nhiều thế này rồi."

Lục Quân Bạch vừa lẩm bẩm vừa đuổi theo phía trước: "Tính khí xấu của anh, chỉ có Ngôn Thu là không phàn nàn gì khi đi theo anh, chứ nếu là em..."

Yến Hồi đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn anh ta: "Nếu là em, rồi sao?"

"Nếu là em..."

Lục Quân Bạch liếʍ môi: "Nếu là em, em chắc chắn sẽ làm tốt hơn Ngôn Thu."

Yến Hồi quay người đi tiếp, Lục Quân Bạch vội vã đi theo sau, lại bắt đầu than phiền: "Tam ca, anh định làm gì? Khó khăn lắm mới đến đây, chẳng lẽ định đi rồi? Nếu đi thì có thể dẫn em theo không?"

Vừa nói xong, họ đã đến cổng trường Trung học thành phố Ngô Tây.

Lục Quân Bạch: "..."

Thì ra là định vào trường.

Yến Hồi tiến lên trao đổi vài câu với bảo vệ, bảo vệ gật đầu, cho họ vào trường.

"Phải nói rằng, không khí ở trường học vẫn rất tốt, đã tốt nghiệp vài năm rồi, mặc dù đây không phải trường của em, nhưng em vẫn cảm thấy như được tắm gội trong làn gió mát."

Bên tai vẫn nghe Lục Quân Bạch lải nhải, nhưng Yến Hồi đột nhiên bị một cô gái thu hút ánh nhìn.

Anh dừng lại nhìn cô gái đó, Lục Quân Bạch không kịp tránh, đυ.ng vào lưng anh.

"Xì..."

Lục Quân Bạch đau đến chảy nước mắt, sờ mũi định than phiền thì đột nhiên nhận thấy anh đang nhìn về hướng nào đó, cũng tò mò nhìn theo.

"Ơ, chẳng phải là cô gái xếp hình trái tim buổi sáng hôm đó sao?"

Lục Quân Bạch quên mất đau đớn, ánh mắt cũng bị hút vào.

Yến Hồi nói: "Đi xem."

***

Cô gái đó đi vào tòa nhà Bác Học rồi lên tầng ba, hôm nay tòa nhà Bác Học không có ai, nhiều phòng học đèn tắt tối om.

Cô ta đi qua đi lại hai lần trước cửa lớp 12A9, sau đó dường như xác định không ai nhìn thấy mới lẻn vào bên trong.