Màn hình chuyển đổi, đáp án hiện ra: Mười sáu bông hồng có nghĩa là thuận buồm xuôi gió.
Trịnh Vũ Vi vốn chỉ ngẫu nhiên muốn tìm hiểu ý nghĩa của mười sáu bông hồng, khi thấy rằng nó có ý nghĩa thuận buồm xuôi gió, cô liền cho Trì Duy nhìn rõ, tránh để cậu hiểu lầm gì thêm.
Trì Duy nhìn thoáng qua một chút, rồi rút ánh mắt về.
***
Khi Yến Hồi và Lục Quân Bạch quay lại sân bóng, bộ phim đã gần kết thúc, cả sân bóng đầy học sinh lớp 12.
Phía trước gần khu vực chiếu phim thì ánh sáng hơi tối, còn khu vực không xem phim thì đèn nhiều màu sắc đang chiếu sáng.
Đèn màu nhấp nháy, âm nhạc lãng mạn, ở độ tuổi thanh xuân, có người đã bắt đầu nhảy múa.
Những học sinh của trường Trung học thành phố Ngô Tây đa phần đều xuất thân từ gia đình khá giả, từ nhỏ đã học những môn như cầm kỳ thi họa, thơ ca, ca hát, nhảy múa... nên ngoài việc học, họ tất nhiên còn có những kỹ năng khác.
Lục Quân Bạch nuốt nước bọt: "Nhiều gái xinh quá."
Yến Hồi: "…Tiểu Ngũ, họ vẫn còn nhỏ."
Lục Quân Bạch: "Tam ca, anh lớn hơn em hai tuổi mà."
Ý nói, anh già rồi mà còn có thể để ý một đứa trẻ, sao em lại không thể?
Yến Hồi: "..."
***
Khi nhạc phim kết thúc, Trịnh Vũ Vi như trút được gánh nặng, chỉ nghĩ đến việc cuối cùng cũng được giải thoát, muốn nhanh chóng về nhà tắm rửa và thay đồ.
Cô thật sự không quen ngồi trên thảm cỏ trong bộ váy này, dù rằng Trì Duy đã lót đồ trên cỏ.
Ôm bó hoa, mặc váy, đi giày có gót, đứng dậy không tiện lắm, Trì Duy bất đắc dĩ đưa tay ra, như thể muốn kéo cô lên.
Trịnh Vũ Vi do dự một chút, đặt bó hoa xuống đất, tự mình đứng dậy, rồi lại ôm lấy bó hoa.
Trì Duy có vẻ rất không hài lòng với hành động này của cô, hoặc có thể nói, cậu lại có chút tức giận, khi cô cúi xuống nhặt bó hoa hồng đặt dưới đất, cậu đưa chân ra, đá bay bó hoa đó.
"Á…"
Trịnh Vũ Vi kêu lên một tiếng, nhanh chóng đuổi theo, nhặt lấy bó hoa, kiểm tra kỹ lưỡng.
May mắn là bó hoa được gói rất chắc chắn, không có hư hỏng gì.
Cô cẩn thận ôm bó hoa vào lòng, định hỏi Trì Duy tại sao lại đá hoa của cô, thì thấy cậu đang tức giận bước về phía mình.
***
Lục Quân Bạch chỉ về phía xa nơi Trì Duy và Trịnh Vũ Vi dường như đang cãi nhau, rồi quay sang nói với Yến Hồi: "Tam ca, hình như họ cãi nhau rồi."
Yến Hồi không cần anh ta nói cũng nhìn thấy, chỉ đáp: "Không cãi nhau."
Lục Quân Bạch không hiểu: "Hả? Nhìn như đang cãi nhau đấy."
Yến Hồi không nói thêm gì, chỉ im lặng đi vòng qua đường chạy bằng cao su của sân bóng về phía đó.
"Cũng đúng."
Lục Quân Bạch dần hiểu ra: "Cô ấy làm sao dám cãi nhau với Trì Duy, kẻ biếи ŧɦái đó ai mà không sợ."
"Chờ em với tam ca."
Lục Quân Bạch sải bước đuổi theo, nhất định phải đi cùng với Yến Hồi.
***
Trịnh Vũ Vi thật sự không cãi nhau với Trì Duy, chỉ là Trì Duy đang giận dữ một chiều, còn cô yếu ớt biện minh.