Chương 3: Ý niệm chạy trốn
|Edit by Hành Lá on s1apihd.com|
Ôn Thính Lan nháy mắt thanh tỉnh. Hắn cố gắng từ trên giường gượng dậy, đầu óc choáng váng từng đợt. Tầm mắt tối sầm, hắn nhịn không được ngã về phía sau.
Hậu quả của việc xuyên qua vô cùng rõ ràng.
Nháy mắt, thân mình lại được một người vững vàng đỡ lấy. Chính là thiếu niên vừa mới xông vào.
Ôn Thính Lan khựng lại hồi lâu mới thấy rõ mặt hắn. Thì ra hắn chính là nhị đệ tử Tạ Yến Từ.
Tạ Yến Từ lo lắng mà nhìn chăm chú sư tôn: “Sư tôn, người làm sao vậy? Thoạt trông không quá thoải mái. Có cần đệ tử mời Tứ sư bá đến xem không?”
Đời trước Tạ Yến Từ vì cứu Ôn Thính Lan mà bị Sở Quân Trì lột da, chết thảm. Một đời này gặp lại Tạ Yến Từ còn sống tốt. Ôn Thính Lan không thể không nói lời cảm kích.
Nhưng trên mặt hắn vẫn giữ cử chỉ bình tĩnh. Vẫn là một tư thái lạnh như băng, thanh lãnh đến không thể với tới: “Không cần, lúc nãy luyện công không cẩn thận tẩu hỏa nhập ma. Ta nghỉ ngơi một lát sẽ tốt.”
Tạ Yến Từ tuy rằng lo lắng. Nhưng vẫn ngoan ngoãn mà tuân lệnh: “Vâng, sư tôn.”
“Chiêu mộ đệ tử khi nào bắt đầu?”
“Còn một khắc nữa sẽ tổ chức.”
Ôn Thính Lan trầm ngâm trong chốc lát. Rốt cuộc vẫn quyết định đích thân đi xem một chút. Cách tốt nhất cũng chỉ có thể ngăn cản Sở Quân Trì nhập môn.
Ôn Thính Lan: “Yến Từ, ngươi đi trước cùng chưởng môn sư huynh nói rằng chờ ta một lát. Ta thay một bộ y phục xong liền qua đó.”
“Vâng.”
Ngay khi Ôn Thính Lan mới vừa chỉnh trang, liền nghe thấy mặt đất xẹt qua một tiếng sấm ầm trời: “Ôn Thính Lan kia, nếu ngươi có gan thì ra đây đánh với ta một trận cho ra lẽ!”
Ôn Thính Lan mí mắt giật giật vài cái. Đột nhiên mới nhớ ra hôm nay không chỉ có sự kiện chiêu tân, còn có một kẻ điên muốn tìm hắn gây phiền toái.
Cái kẻ điên này chính là Cao Hách Ngôn, là hậu duệ của thượng cổ thần thú. Nhiều năm trước hắn tác loạn ở Cửu Châu bị Ôn Thính Lan bắt sống, trấn áp ở chân núi Kinh Mặc Tông.
Mà hôm nay chính là ngày hắn phá vỡ phong ấn trốn thoát ra được. Ngày thường Ôn Thính Lan tất nhiên là không sợ hắn. Nhưng hôm nay linh hồn hắn mới vừa mới vượt qua thời không xuyên đến. Thân thể bị trọng thương như thế, hắn cũng không nắm chắc mấy phần đánh thắng Cao Hách Ngôn kia.
“Ôn Thính Lan, ngươi đừng giả vờ hèn nhát như rùa đen rụt đầu, ngươi lăn ra đây cho lão tử! Ta hôm nay nhất định phải trả thù rửa hận, thanh toán hết nỗi nhục xưa. Quyết đem ngươi trấn áp dưới chân núi, lại san bằng Kinh Mặc Tông rách nát này.”
Cao Hách Ngôn kêu gào đến lợi hại: “Nghiêm Dung Xuyên ngươi cút ngay cho ta. Mọi chuyện không liên quan đến ngươi, mau giao Ôn Thính Lan ra đây cho ta. Nếu không ta liền ở nơi này san bằng cả đỉnh núi. Để xem có bao nhiêu đệ tử của ngươi thoát khỏi một chưởng công kích của ta.”
Nghiêm Dung Xuyên là chưởng môn đương nhiệm của Kinh Mặc Tông. Hắn cũng là đại sư huynh của Ôn Thính Lan. Nhưng Cao Hách Ngôn cũng không cho hắn nửa điểm mặt mũi.
Bọn họ đều rõ ràng, nếu Cao Hách Ngôn tại đỉnh núi này làm loạn. Mấy trưởng lão bọn họ thật ra không lo sợ. Nhưng phía dưới nhiều đệ tử như vậy mọi chuyện trở nên khó nói.
Chỉ là Ôn Thính Lan tình trạng thân thể hiện tại không khỏe lắm.
Hắn còn do dự, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng đao kiếm va vào nhau. Cao Hách Ngôn cũng đã mất kiên nhẫn, không muốn chờ lâu, trực tiếp đánh trả.
Vài chiêu này là muốn dụ hắn đi ra ngoài.
Tuy tính toán như thế. Nhưng Ôn Thính Lan cũng không phải là nhắm mắt làm ngơ trước an nguy của chúng đệ tử toàn môn phái.
Ngay sau đó, Ôn Thính Lan liền ngự kiếm bay nhanh tới núi Minh Kiếm .
Cao Hách Ngôn lúc này đang trong cơn hăng gϊếŧ chóc. Toàn bộ trưởng lão của môn phái hợp lực bao vây tiêu trừ hắn. Dù hắn rơi vào thế hạ phong. Nhưng công kích cũng không ngừng giáng xuống núi, hướng đến các đệ tử phía dưới.
Sở Quân Trì nguyên bản đi theo đám người chạy xuống hướng chân núi. Lại bởi vì trên đùi bị thương mà đi lại không tiện. Vừa muốn dừng lại nghỉ ngơi chốc lát, hắn đã không may bị một đòn công kích của Cao Hách Ngôn hướng đến.
Cảm thụ được công kích sắc bén phía sau, lần đầu tiên hắn cảm thấy cái chết đang cận kề là như thế nào.
Nhưng hắn một chút cũng không cam lòng. Hắn không muốn chết. Hắn chịu đựng nhiều khuất nhục như vậy, thật vất vả mới có cơ hội để bái nhập tiên môn, phục hồi gân cốt. Làm thế nào chưa hoàn thành ước nguyện đã chấp nhận cái chết vô lí như vậy? Ông trời đối xử với hắn thật độc ác. Nửa điểm công bằng đều không thể cho hắn sao?
Đang trong khoảnh khắc tuyệt vọng, Sở Quân Trì bỗng nhiên rơi vào một vòng tay ấm áp, mềm mại.
“Cao Hách Ngôn, ngươi dừng tay!” Ôn Thính Lan ôm Sở Quân Trì, ném mạnh Thanh Phong kiếm ra ngăn cản một chưởng của Cao Hách Ngôn.
Hắn giờ phút này vẫn chưa ý thức được người mình cứu lại là đồ đệ Sở Quân Trì – tên đại nghịch bất đạo mà hắn từng căm hận.
Ôn Thính Lan một lòng nghĩ cùng Cao Hách Ngôn giằng co, cũng không có cơ hội nhìn kỹ mặt Sở Quân Trì. Nhưng lại cảm nhận được thiếu niên trong lòng ngực run rẩy thân mình đầy sợ hãi.