Chương 2: Xuyên qua
Bạch cầu nhịn không được đành ngắt lời hắn. Giọng nói không thể giấu nỗi hưng phấn lạ thường: “Ngươi có nghĩ muốn thay đổi tất cả không?”
“Đương nhiên là muốn.” Ôn Thính Lan không chút do dự trả lời.
Ngay sau đó hắn lại có chút nghi hoặc hỏi: “Nhưng việc đã đến nước này. Cho dù ta có tốn công đoạt lại thân thể mình cũng không thể làm gì cả.”
Ôn Thính Lan sắc mặt lúc hồng lúc xanh, hơn nửa ngày mới nói: “Nhiều nhất chính là…… Nhiều nhất chính là chỉ có thể ngăn chặn tên nghiệt đồ chết tiệt kia tiếp tục làm loạn trên người ta!”
Nhưng cho dù có cố gắng ngăn hắn “Không bị cưỡng bức” cũng không phải một việc đơn giản.
Bởi vì thân phận hiện tại của Sở Quân Trì chính là đệ nhất chí tôn Ma Quân. Trong tam giới, khó có người có thể địch lại hắn. Ngay cả sư môn Kinh Mặc Tông ban đầu của Ôn Thính Lan cũng bị hắn chiếm cứ, cải biến thành cung điện của hắn ở Ma giới. Kinh Mặc Tông – nơi từng dưỡng dục hắn như thế thì các tông môn khác tự nhiên cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Bạch cầu tự nhiên biết hắn đang suy nghĩ cái gì. Nó thong thả ung dung nói: “Đương nhiên không có đơn giản như vậy. Nhưng nếu ta có năng lực giúp ngươi trở về quá khứ khi ngươi chưa bị đoạt xá thì sao?”
“Cái gì? Còn có thể trở về ? Ngươi như thế nào lại không nói sớm một chút!” Ôn Thính Lan kinh ngạc, hắn không thể đoán được rằng còn có cơ hội như vậy.
Bạch cầu thực ra chính là Thiên Đạo của thế giới này.
Vốn dĩ thế giới này tất cả đều phải vận hành theo quỹ đạo đã định ban đầu. Nhưng một ngày, một cái hệ thống từ nơi khác đến xâm lấn thế giới này. Hơn nữa mang theo một linh hồn từ Dị Giới đến đây. Hắn cướp đi thân thể của nguyên chủ Ôn Thính Lan.
Từ đây về sau, tuyến thế giới đã bị hệ thống kia cưỡng chế thay đổi. Bạch cầu tuy rằng là Thiên Đạo. Nhưng sức mạnh vẫn không đủ để đánh bại hệ thống kì quái kia. Đành phải để nó tác oai tác quái một thời gian.
Nhưng mới vừa nãy, nó kiểm tra đo lường. Bất ngờ phát hiện được hệ thống kia hoàn thành nhiệm vụ, chuẩn bị rời thế giới này.
Bạch cầu ý thức được cơ hội cứu vớt quỹ đạo ban đầu, khôi phục tuyến thế giới đã đến.
Nó ho nhẹ một tiếng, che giấu tốt sự xấu hổ của mình: “Khụ. Ngươi có đồng ý hay không thì nói cho ta một tiếng.”
Ôn Thính Lan: “Đương nhiên muốn.”
Nếu chớp được thời cơ trở về năm đó, hắn tất nhiên muốn ngăn cản tất cả những chuyện sẽ phát sinh trong tương lai. Đặc biệt là việc hắn bị cưỡng ép tiến vào hậu cung ba nghìn giai nhân của Sở Quân Trì.
Thật sự là mất mặt đến cực điểm!
Bạch cầu vừa lòng nói: “Tốt, ta đây liền nghịch chuyển thời không đưa ngươi trở về. Nhưng ngươi phải đáp ứng ta hai việc.”
“Ngươi nói đi.”
“Điều thứ nhất, ngươi không được gϊếŧ chết Sở Quân Trì khi ngươi quay về quãng thời gian hắn còn nhỏ; Thứ hai, ngươi phải duy trì thiết lập nhân vật của mình, hảo hảo làm trưởng lão ở Kinh Mặc Tông. Là đệ nhất kiếm tu. Ngươi cũng không thể vì việc trả thù mà đi quấy nhiễu lộ tuyến phát triển của Sở Quân Trì.”
Tuy rằng không rõ Bạch cầu vì điều gì mà không cho hắn gϊếŧ tên Ma Tôn tàn ác Sở Quân Trì này. Nhưng hắn vẫn là gật gật đầu đáp ứng: “Được, ta đáp ứng ngươi. Nhưng ta tuyệt đối sẽ không lại bị Sở Quân Trì cưỡng bức!”
“Úc ⊙_⊙, vậy ngươi cố lên.” Bạch cầu trêu chọc mà tùy tiện nói một câu. “Chuẩn bị tốt, ta sắp dùng chi thuật vận chuyển thời không. Khả năng sẽ có điểm khó chịu, thậm chí đối với linh hồn của ngươi có chút không hợp. Có thể làm ngươi không khỏe trong chốc lát, ngươi nhịn một chút.”
“Khó chịu gì đó đều không quan trọng. Chỉ cần có thể giúp ta trở lại quá khứ, ta liền có thể nhẫn nhịn.”
“Ân.” Bạch cầu bổ sung, “Mặt khác sau khi cấm thuật vận hành xong, ta sẽ suy yếu một đoạn thời gian. Khả năng không có biện pháp lại cùng trò chuyện bên cạnh ngươi nữa. Ngươi phải nhớ lấy tránh không được tùy tiện thay đổi lộ tuyến của Sở Quân Trì.”
“Đã biết.”
Ôn Thính Lan vừa dứt lời đã bị một luồng ánh sáng lóa mắt vây lấy linh hồn trong suốt. Cưỡng chế đại não hắn phát ra cảm giác choáng váng, buồn nôn. Linh hồn này cơ hồ đều bị cỗ lực lượng cường đại này xé nát. Nhưng hắn không rên một tiếng, dùng hết toàn lực đem đau đớn này nhịn xuống.
Theo lực lượng không gian bị xé rách. Linh hồn hắn bị chúng cắn nuốt, kéo vào khoảng không. Cuối cùng hắn rốt cuộc không thể chống đỡ với đau đớn, hoàn toàn mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại, Ôn Thính Lan xuyên về Kinh Mặc Tông của trăm năm trước.
Hắn từ trên giường tỉnh lại, thấy phòng ngủ quen thuộc. Trong lòng không kịp cảm thán liền nghe thấy một người vội vã gõ cửa vào.
“Sư tôn, hôm nay sư môn chiêu mộ đệ tử nhập môn, người không đến dự sao? Nếu chậm chạp đến muộn, chưởng môn sư bá không cao hứng nha.”
Sư môn chiêu sinh? Kia chẳng phải là ngày Sở Quân Trì gia nhập sư môn sao!?