Chương 1: Chỉ cần có thể trở lại quá khứ
Hải đường còn chưa mưa, hoa lê đã đón tuyết.
Ngày xuân, rừng lê nở hoa trắng xóa một vùng. Dưới tán cây rộng lớn, mấy cánh hoa như tuyết rơi rào rạt, đáp lại trên thân người nọ. Dần đánh thức Ôn Thính Lan đang nhắm mắt nghỉ ngơi tại gốc cổ thụ.
Hắn chậm rãi hé mắt, bắt gặp ánh mắt tươi cười của đối phương.
Thở dài một tiếng, Sở Quân Trì duỗi tay đỡ lấy mái tóc dài mềm mại, trắng thuần của Ôn Thính Lan. Hắn ôn nhu ghé một bên tai người nọ nói nhỏ: “Sư tôn có muốn nghỉ ngơi thêm chốc lát không?”
Đuôi mắt Ôn Thính Lan phiếm một tầng hồng nhạt. Đôi mắt ngây thơ lộ ra nhộn nhạo ý xuân, thập phần câu nhân. Trong đồng tử đen láy không gợn sóng chỉ ẩn chứa hình bóng của Sở Quân Trì.
Điều này làm cho Sở Quân Trì có chút động tâm, hắn nói: “Ngươi nên bồi ta nhiều một chút, trong mắt chỉ chứa một mình ta mới tốt.”
Ôn Thính Lan thân thể không khỏe. Không khỏi ho khan một tiếng trước cái lạnh đầu xuân: “Ta mỗi ngày tại Du Bạch Cư này bồi ngươi. Ngươi vì cái gì không chịu hài lòng? Nhưng lại là ngươi, cả ngày đều tìm đến người khác ân ân ái ái.”
Đúng vậy, Sở Quân Trì không chỉ có một mình Ôn Thính Lan. Nhưng hắn lại ích kỷ đem hắn giam giữ tại Du Bạch Cư.
Đương nhiên đây cũng là vì Ôn Thính tự nguyện, vì muốn thõa mãn du͙© vọиɠ chiếm hữu điên cuồng của hắn.
“Sư tôn đây là ghen tị?” Sở Quân Trì cười hỏi.
“Hừ.”
Ôn Thính Lan không nói, cũng không thèm liếc Sở Quân Trì một cái.
Nhưng thực mau người bên cạnh liền bất mãn với sự vô tâm của hắn. Sở Quân Trì nghĩ đến khi hai người ở bên nhau, trong mắt hắn lại không có mình lại làm hắn mạc danh sinh khí.
“Đừng khó chịu nữa, nhìn ta một chút được không?” Sở Quân Trì thấp giọng dỗ dành.
Ôn Thính Lan cũng không chịu nổi hắn cùng mình làm nũng như thế. Nếu người này từng là một tiểu đệ tử bình thường trong tông môn liền không tính. Nhưng hiện tại hắn đã trở thành một tên Ma Quân trên vạn người, lại có thể chịu đựng hạ thấp bản thân dỗ dành Ôn Thính Lan hắn. Này khiến Ôn Thính Lan lại muốn sinh khí cũng khó.
Nếu là hậu cung của hắn càng ít liền càng tốt, Ôn Thính Lan thở dài: “Được rồi được rồi, không phải ta vẫn đang nhìn ngươi sao?”
Phía trên khoảng không rộng lớn bị che khuất bởi phiến hoa lê trắng xóa. Cách Du Bạch Cư không xa, thấp thoáng một linh hồn trong suốt lơ lửng trong không trung. Hắn ở đấy hồi lâu, chứng kiến toàn bộ sự tình bên dưới.
Hắn lúc này vừa xấu hổ vừa tức giận. Nỗi oán hận tích góp hồi lâu làm hắn nhịn không được bạo phát: “Thật là đồi phong bại tục, đại nghịch bất đạo! Bọn họ rõ ràng chính là sư đồ . Như thế nào lại có thể nhắm mắt làm ngơ trước luân lí, làm ra loại sự tình đáng xấu hổ này?”
Nếu Sở Quân Trì có thể nhìn thấy được. Hắn sẽ liền lập tức nhận ra linh hồn lơ lửng kia có khuôn mặt giống y như đúc với sư tôn Ôn Thính Lan dưới thân.
“Tên xấu xa đó lại có thể dùng thân thể ta làm ra những việc lσạи ɭυâи đáng xấu hổ đó? Hắn chính là sư tôn của ngươi đó, như thế nào có thể để đệ tử của mình đè? !”
Không sai, linh hồn kia mới chính là chủ nhân thực sự của thân xác Ôn Thính Lan.
“Thật sự là quá mất mặt! Tức chết ta rồi!”
Ôn Thính Lan lải nhải một mình hồi lâu. Quanh quẩn cũng chỉ có mấy từ đó, cũng không đề cập chuyện khác.