Hắn nhịn không được an ủi một câu: “Đừng sợ, đã có ta ở đây rồi.”
Có lẽ giọng nói của Ôn Thính có chút ôn nhu mà Sở Quân Trì chưa bao giờ được nghe qua. Như làn gió dịu lướt qua mặt hồ. Tâm thiếu niên trong nháy mắt rung động.
Hắn sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên nhìn về hướng Ôn Thính Lan. Lập tức bị dung nhan tựa tiên nhân kia làm kinh ngạc một chút.
Ôn Thính Lan luôn được mọi người ca tụng là mỹ nam đệ nhất Cửu Châu. Bất luận kẻ nào đề cập đến hắn đều nhất định sẽ đề cập đến dung nhan tuyệt mỹ kia của hắn trước.
Lúc này hắn vận một thân bạch nguyệt áo bào như lãng tử. Đôi mắt hàm chứa đào hoa. Đôi môi tái nhợt của người mang bệnh. Nhìn hắn thập phần yếu ớt. Giữa khung cảnh hỗn loạn thế lại đơn độc, thờ ơ cũng không kém phần ôn nhuận như ngọc. Mâu thuẫn đan xen nhưng bức tranh ấy dung hợp đến hoàn mỹ —— Như trích tiên bị bệnh nặng quấn thân.
Mà chính một vị trích tiên thoạt nhìn ốm yếu như vậy lại có thể cầm kiếm chắn trước người Sở Quân Trì, cứu hắn một mạng.
Cao Hách Ngôn thấy Ôn Thính Lan tới, nét mặt nhịn không được lộ ra vui mừng cười ha hả: “Ha ha ha, Ôn Thính Lan con chuột bạch nhà ngươi rốt cuộc cũng xuất hiện. Thật không uổng công ta chờ lâu.”
“Ngươi có việc gì cứ hướng về ta trả thù. Không thể xuống tay với chúng đệ tử vô tội.” Ôn Thính Lan chỉa kiếm ra trước mặt hắn.
Cao Hách Ngôn: “Tốt tốt. Bất quá ngươi nhốt ta lâu như vậy. Bây giờ ta thật vất vả mới trốn thoát ra được. Chỉ có đánh nhau minh bạch như thế cũng chẳng có gì thú vị. Không bằng ngươi bồi ta chơi một trò lớn. Ý ngươi thế nào?”
Ôn Thính Lan siết chặt chuôi kiếm trong tay. Cũng vì hắn quá mức gầy yếu mà không khó để thấy rõ từng mạch máu xanh nổi lên dưới làn da tái nhợt.
Sở Quân Trì an tĩnh mà tựa vào l*иg ngực Ôn Thính Lan. Chóp mũi tràn ngập mùi gỗ đàn hương làm người khác cảm thấy yên tâm. Trong lòng nhịn không được nghĩ ‘ người này vì cái gì mà gầy đến như vậy? Nếu có thể đem hắn vỗ béo thêm một chút thì thật sự rất rất mỹ a. ’
Ôn Thính Lan đương nhiên là không biết Sở Quân Trì đang mê man suy nghĩ gì. Hắn chỉ thấy thiếu niên đem đầu nhỏ của mình vùi trong lòng ngực của mình. Thập phần ngoan ngoãn như nai con tìm được điểm tựa sau khi bị dọa. Còn tưởng rằng hắn là kinh hãi quá độ rồi.
“Ngươi muốn chơi cái gì?” Ôn Thính Lan trầm giọng hỏi.
Đời trước lại không có cốt truyện này.
Hắn khi đó thân thể khoẻ mạnh, trực tiếp rút kiếm cùng Cao Hách Ngôn đánh một trận. Sau liền đem hắn trấn áp một lần nữa ở sau chân núi. Căn bản không cho hắn cơ hội mở miệng.
Cao Hách Ngôn nghiêm túc nhìn chăm chú Ôn Thính Lan ba giây, mới không chút để ý mà mở miệng: “Ngươi nếu như thua cuộc thì phải gả cho ta. Ta nếu thua, tùy ngươi xử trí. Cũng có thể tự nguyện trở thành linh thú khế ước của ngươi. Thế nào?”
(editor: sốc:>)
Thời điểm hắn nói ra lời này, Cao Hách Ngôn ánh mắt đảo quanh, vành tai ngăn không được mà có chút ửng hồng.
Có trời mới biết hắn nghĩ như vậy bao lâu rồi. Chỉ cần tưởng tượng đến Ôn Thính Lan sẽ vì hắn khoác y phục xuất giá gả cho hắn, hắn liền nhịn không được kích động.
“Vớ vẩn! Ngươi cùng ta đều là nam tử. Ta làm thế nào có thể gả cho ngươi?” Ôn Thính Lan khó thở. Hắn chỉ nghĩ rằng Cao Hách Ngôn là muốn mượn điều này nhục nhã hắn. Chuyện hắn kinh tởm nhât chính là nghe người khác nói hắn phải nằm dưới hầu hạ.
Sở Quân Trì trong l*иg ngực nghe được lời này cũng mở to hai mắt nhìn ra. Trong lòng tức giận vô cớ, lại nhịn không được mất mát mà nghĩ: Đúng vậy, thần tiên ca ca trước mắt này cũng cùng ta giống nhau, đều là nam tử nha.
Cao Hách Ngôn lại khinh thường mà nói: “Chúng ta đều là nam tử thì như thế nào? Chúng ta nếu ở bên nhau, ai dám tùy ý khoa tay múa chân, chỉ trích chúng ta. Lão tử liền lột da hắn, đem xương hắn nghiền thành tro.”
“Huống chi chỉ cần chúng ta thật lòng đến với nhau, giới tính cũng căn bản không thành vấn đề.”
Sở Quân Trì trầm tư trong chốc lát, rốt cuộc cảm thấy lời nói vừa nãy của Cao Hách Ngôn thập phần có đạo lý. Đúng vậy, nam tử cùng nam tử thì có gì không thể?
Lúc này dưới sự dẫn dắt sai lầm Cao Hách Ngôn, suy nghĩ của Sở Quân Trì dần sai lệch...