Dịch: Kha La Na
Khi chú chim hoàng yến muốn rời bỏ giám đốc của mình, hoặc do anh chàng cảm thấy chán, bên cạnh anh ta đã không còn chỗ đứng cho cô, hoặc chú chim hoàng yến đã thay đổi suy nghĩ, không còn muốn làm công việc này nữa.
Dì Lê, người giúp việc đã chăm sóc giám đốc Giang từ nhỏ, hiển nhiên không hiểu được đạo lý này.
Người dì với vẻ ngoài trắng trẻo mập mạp, hiền từ tốt bụng, cảm thấy chuyện tối nay thật sự rất đột ngột.
Bà không ngờ rằng ngay lúc bà đang pha cho cô Nghê cốc sữa nóng, linh hồn cô gái xinh đẹp này đã thay đổi, trở nên tỉnh táo và thực dụng.
Hơn nữa, cô Nghê mới toanh này còn có sự quyết đoán ngoài sức tưởng tượng.
Sau khi nhận thức rõ hiện thực, cô đã lập tức nắm bắt lấy cơ hội một cách nhanh chóng, đoạn tuyệt hoàn toàn với quá khứ!
Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, cô đã ký hợp đồng mua nhà, kêu người đến dọn dẹp xong ngôi nhà mới, đồng thời thuê một công ty chuyển nhà giúp đóng gói đồ đạc cá nhân của cô và chất lên xe, chuẩn bị xuất phát!
Đây chính là hiệu suất!
Kỹ năng quản lý thời gian mà cô đã rèn giũa hơn mười năm trong giới giải trí, thứ này người khác dùng để tán gái, còn cô dùng để làm việc.
Chậc, hiệu quả thật nổi bật!
Phải nói rằng trên đời không có năng lực nào là tà ác, chỉ có trái tim tà ác mà thôi.
Tay trái Nghê Băng Nghiên cầm một chiếc hộp da nhỏ đựng trang sức đá quý, trên cánh tay phải là chiếc túi Burberry phiên bản giới hạn đựng giấy tờ, đứng ở cửa chính quay người lại, dì Lê đôi mắt đỏ hoe, nóng lòng muốn đi theo, bà như muốn nói điều gì đó nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào.
Dì Lê đã ở nhà họ Giang hơn ba mươi năm, chăm sóc Giang Thanh từ nhỏ đến lớn, sau khi anh ta trưởng thành dọn khỏi nhà cũ, bà cũng đã theo đến vịnh Khê Thủy để chăm sóc anh. Vị trí của bà trong lòng Giang Thanh rất khác biệt.
Nguyên chủ theo bên cạnh anh ta ba năm, nhờ có sự che chở của anh ta, công ty quản lý không dám chèn ép cô, hơn nữa còn giúp cô che chắn các công kích ngầm lẫn công khai từ phía đồng nghiệp, cô không muốn chia tay một cách ầm ĩ.
Cũng không mong sau này họ tiếp tục bảo vệ cô, nhưng ít nhất đừng có quay qua gây khó dễ cho cô là được.
Vì vậy trước khi rời đi, kịch nên diễn vẫn phải diễn cho đủ.
"Dì Lê, cảm ơn dì đã chăm sóc con suốt những năm qua, dì là người tốt, về già nhất định sẽ được hưởng phúc!"
Cô giơ tay lên như muốn gạt đi nước mắt, nhưng rồi lại kiên cường ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt thật nhanh để đẩy nước mắt chảy ngược vào trong.
Cô nói với giọng đầy nghẹn ngào: “Chuyện tình cảm không thể ép buộc được, con buông tha cho anh ấy, cũng là buông tha cho chính mình. Từ nay hai người hai ngã, con mong anh ấy sẽ mãi hạnh phúc!”
Dì Lê cũng sắp khóc đến nơi!
Khuôn mặt trắng bóc của bà nhăn nhúm lại, đôi mắt to ươn ướt đầy thương sót, bà bước tới nắm lấy tay Nghê Băng Nghiên ngăn cô rời đi:
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Trước giờ vẫn ổn cơ mà!"
"Con xem! Dì đã hâm nóng sữa cho con, uống xong rồi đêm nay chắc chắn con sẽ không bị mất ngủ nữa!”
“Hôm nay chăn bông vừa được phơi nắng, vỏ chăn cũng vừa được thay mới. Chẳng phải trước đó con đã nói hoa văn của nó rất thú vị sao?”
"Còn nữa! Canh được hầm trong nồi! Đợi lúc cậu nhà quay về nhất định sẽ uống nó!”
"Thằng bé, thằng bé không thể thiếu con..."
Bà nói rất nhiều, Nghê Băng Nghiên cũng không có ngắt lời bà, chỉ đau lòng nức nở, dáng vẻ như không thể nói thành lời.
Trên thực tế, những lời này thâm tình đến mức cô không muốn tiếp tục nữa, cũng do nguyên chủ trúng phải độc tình ái nên mới bị bọn họ nhốt vào cái chuồng này làm trâu làm ngựa, cho đến khi sự kỳ vọng của cô dần bị mai một, biến thành tuyệt vọng.