Giới Giải Trí Đang Thức Tỉnh

Chương 7: Chăm chỉ mỗi ngày

Dịch: Kha La Na

Cô phải mở to mắt, cẩn thận chọn ra ngôi nhà mình thích mới được.

Trong sân đèn sáng rực, tòa nhà gạch đỏ hai tầng tinh tế thoạt nhìn rất ấm cúng, giàn nho trước sân trĩu quả, còn có bồn hoa rực rỡ sắc màu, con đường lát đá xanh dẫn ra sân sau, một đầu thông với cổng nhà.

Khi anh trai môi giới đi ra sân sau, khoảnh đất trồng rau hình vuông bằng gạch đỏ ở sân sau lộ ra.

Lúc này đang là tháng bảy, rau trái tươi tốt xum xuê, trông thật thích mắt.

Xung quanh sân có tường cao, một nửa là tường gạch, nửa còn lại rào sắt, phía trên đầy các loại dây leo.

Giàn bông giấy đỏ phía góc tường đã nở rộ, tường vi sau vườn đã tàn, có lẽ cuối xuân năm sau sẽ lại xinh đẹp ngát hương.

Trời đêm mờ mịt, chỉ có thể nhìn thoáng qua, sau này mới có thể nhìn kỹ được.

Chỉ cần nhìn vào khoảng sân này, đây đúng là ngôi nhà yêu thích trong mơ của cô.

"Ở đây không có hầm để xe, chỗ đậu xe nằm ở sân sau, không biết chị có phiền không."

Vốn đang là hơn nửa đêm, nhìn quanh nửa vòng rồi, mà nghe giọng chị gái phú bà bên kia vẫn chưa có chút động lòng nào, anh tưởng cô đã quen với những ngôi nhà sang trọng, có lẽ sẽ không thích những căn mang hơi hướng nông thôn mộc mạc này, anh trai môi giới chợt nổi lên xúc động muốn bỏ cuộc, bị muỗi đốt đã khó chịu rồi, lại hơi buồn ngủ, bắt đầu nói chuyện một cách bất cẩn, thậm chí còn nói về những khuyết điểm của ngôi nhà.

Không có hầm để xe, diện tích sử dụng của sân giảm, không gian chứa đồ của nhà cũng giảm, xe đậu trong sân, chịu nắng chịu gió, hao mòn nhanh, những điểm này rất nhiều người để tâm.

Nếu là bình thường, có lẽ anh sẽ không chủ động nói ra những điều này.

"Không sao, vào trong xem xem."

"Được, chị chờ chút, để tôi đi tìm chìa khóa."

Vì để sớm dành dụm đủ tiền mua nhà, anh trai luôn làm việc chăm chỉ, nhìn là biết vì chẳng ai chịu chạy một chuyến như vầy, chỉ có mỗi anh sẵn lòng.

Mặc dù lần này chị gái phú bà có thể không ký hợp đồng với anh, nhưng nếu duy trì quan hệ tốt, có lẽ lần sau cô mua bán nhà sẽ tìm đến anh chăng?

Ai có thể nói chắc được?

Trong lúc tìm chìa khóa và đi ra cửa sau, anh chàng kể cho cô nghe câu chuyện cũ về ngôi nhà này:

“Bà cụ đã hơn tám mươi tuổi, đông con cháu, ai cũng hiếu thảo, muốn đưa bà đi hưởng phúc nhưng bà không chịu đi, nói rằng bà và ông đã sống ở đây hai mươi, ba mươi năm rồi, nên có tình cảm!

“Thế nhưng người già mà! Không muốn chịu thua. Cách đây không lâu trời mưa, bà vấp ngã trong sân, kết quả là gãy xương chậu, đi bệnh viện cấp cứu mấy ngày, cuối cùng cũng không qua khỏi.”

“Để lại căn nhà như hiện giờ, con cháu nhiều cũng không dễ chia, mà cứ để đó, thì bị bỏ hoang năm này qua năm khác, cũng đau lòng, thế là họ quyết định bán phân tiền, cũng không biết đó là một nhóm người sáng suốt, hay một đám con cháu chẳng ra gì...”

Ngáp dài rồi nói một tràng, đến khi nhận ra mình vô tình phàn nàn chủ vài câu, anh mới cười ngượng ngùng:

“Bà lão không có mất ở nhà, nên chị cũng không cần kiêng kị gì đâu, hai vợ chồng già đều sống lâu, phong thủy ở đây rất tốt! Khu nhà này cũng đã vài chục năm rồi, nên có thể coi là khu nhà cũ, nhưng phòng ốc chất lượng, không phải tôi nói khoác, nhưng nhiều căn mới cũng không theo kịp..."

Khi nói, anh đã mở cửa sau và bật đèn trong phòng lên.

Chất lượng ngôi nhà quả thực rất tốt, càng nhìn càng vừa ý.

"Chị Nghê, không biết chị có muốn xem thêm vài căn không? Tôi còn biết vài căn miễn cưỡng phù hợp với yêu cầu của chị..."

Anh trai môi giới muốn nỗ lực thêm một phen, tranh thủ hoàn thành thương vụ này, nhưng không ngờ phía đầu dây bên kia, truyền đến giọng nói bình tĩnh: "Anh hãy mang theo hợp đồng đến, chốt căn này đi."

Mắt anh trai môi giới tràn đầy lệ nóng, cơn buồn ngủ cũng không còn nữa!

Căn nhà trị giá gần hai mươi triệu!!

Phần trăm hoa hồng là bao nhiêu?!

Trời vừa sáng, chắc chắn anh sẽ trở nên nổi tiếng trong giới ở Bắc Kinh!

Họ không cần phải đợi hai năm, chỉ cần đợi phát tháng lương sau! Ngôi nhà nhỏ của họ liền sẵn sàng!

Con họ cũng không cần phải về quê làm hộ khẩu, sau này có thể bốc thăm trúng tuyển vào các trường công lập, ban đêm có thể ngủ ngon giấc, không cần lo chủ nhà đột ngột bán nhà, buộc họ phải mau chuyển đi...

Người tâm bất chính đi đêm lắm có ngày gặp ma, người làm việc chăm chỉ, đi đêm rất có thể gặp được chị gái phú bà đến hỏi mua nhà!

[ Ô hô hô, quả nhiên! Vợ nói không sai! Làm việc chăm chỉ mỗi ngày, sẽ khiến trong lòng cảm thấy thoải mái!]

Nhìn thấy anh mất bình tĩnh như thế, Nghê Băng Nghiên cũng không che giấu nội tâm vui vẻ của mình nữa, cười dặn dò: "Trên đường đi đừng vội, từ từ thôi, an toàn là trên hết."

Sau khi mua được căn nhà mình thích, cô cảm thấy rất yên tâm.

_________

Càng nỗ lực, sẽ càng may mắn! Cố lên nào, phải sống tốt mỗi ngày! Chào buổi sáng các bạn!