“Nại Nại ngoan, anh ba đến rồi, đừng sợ.” Anh vừa nhỏ giọng an ủi vừa vuốt ve lưng cậu.
An Nại ngửi được mùi pheromone quen thuộc, cuối cùng cơ thể đang căng cứng cũng thả lỏng hơn một chút. Cậu vùi đầu vào ngực của anh, còn khẽ nức nở.
An Xuyên Bách ôm An Nại đi đến bên giường rồi quay người đóng cửa phòng lại. Anh ngồi xuống để An Nại nằm lên chân mình, khẽ vuốt ve tóc cậu.
“Nại Nại của chúng ta đáng yêu như vậy, sao anh ba nỡ lòng nào để em sợ hãi trốn một mình trong phòng được chứ…” Bàn tay anh dần trượt đến cổ An Nại, chậm rãi xoa nhẹ tuyến thể sau gáy.
Anh cả An Triều cũng đẩy cửa đi vào, hắn cao hơn anh ba, pheromone cũng nồng đậm hơn.
An Nại vừa nhìn thấy anh cả thì nháy mắt đã căng thẳng, cậu vô thức rúc vào lòng anh ba giống như bé thỏ nhỏ đang sợ hãi.
An Triều đi đến giường rồi ngồi xuống, đưa bàn tay lớn ra đặt lên đầu cậu, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm của cậu.
“Nại Nại của chúng ta lớn như vậy rồi vẫn còn sợ anh sao?” Giọng hắn trầm thấp.
An Nại co người lại không dám trả lời mà chỉ ôm chặt lấy eo anh ba, vùi mặt nhỏ vào ngực anh. An Xuyên Bách khẽ vỗ lưng cậu, dịu dàng dụ dỗ: “Nại Nại, anh cả cũng yêu em lắm, em xem anh ấy đến chăm em này. Đừng mãi trốn tránh anh ấy mà.”
Nói xong anh ba nâng cằm An Nại lên để cậu đối mặt với anh cả. Vành mắt cậu đỏ ửng, nước mắt chực trào, anh cả thấy vậy tim muốn nhũn ra.
“Nại nại, sau này anh sẽ dịu dàng với em hơn một chút, đừng sợ.” Anh cả tiến lại gần, hôn lên trán An Nại một cái.
An Nại vẫn còn hơi sợ anh cả nên khẽ đẩy khuôn mặt hắn ra, nhỏ giọng nói: “Lời anh nói không đáng tin gì hết…”
Giọng cậu có hơi tủi thân. Mặc dù lúc hôn anh cả rất dịu dàng nhưng An Nại lại nhớ đến cảnh tượng trước đây hắn bắt nạt cậu, trong lòng có hơi e sợ.
Cậu nghiêng đầu quay sang chỗ khác, lại vùi mặt vào lòng anh ba giống như động vật nhỏ bị dọa sợ cố gắng tìm cảm giác an toàn.
An Xuyên Bách ôm An Nại đến giữa giường, động tác dịu dàng như đang đối xử với một bảo vật quý hiếm. An Nại thuận theo nằm trong lòng anh, cơ thể mảnh mai cuộn tròn lại như bé mèo nhỏ.
Anh Cả An Triều cũng bò lên giường, đối diện với An Xuyên Bách đang ôm An Nại. Tai cửa hai người lướt qua mái tóc đen mềm của cậu rồi vuốt ve một chút như đang vuốt lông cho mèo con.
An Nại sợ hãi đến mức cả người cứng ngắc, cơ thể có hơi run lên. Sau khi anh ba An Xuyên Bách phát hiện ra thì nhỏ giọng thì thầm bên tai cậu: “Nại nại đừng sợ, bọn anh đều ở đây, sẽ đối xử với em nhẹ nhàng.”
Nói xong anh lại gần hôn lên cổ cậu một cái, vùi mặt vào cổ cậu hít sâu một hơi, ngửi được mùi pheromone đầy ngọt ngào.
An Triều cũng học theo An Xuyên Bách, hắn hôn bên kia gáy của cậu, pheromone của hai người nhanh chóng vây xung quanh.
Mùi sữa thơm, rượu vang đỏ hòa với mùi cà phê nồng đậm tràn ngập trong căn phòng, An Nại cảm giác như mình đang nằm trên một đống bông gòn mềm mại, cậu dần thả lỏng, cơ thể không còn run rẩy nữa.
Sau khi An Nại ngủ say, An Tô Mộc cũng rón rén bò lên giường, ba người nằm trong chiếc chăn ấm áp. Anh ấy cẩn thận ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của An Nại, đặt một tay lên trên cái bụng phẳng.
Đột nhiên An Nại bị chạm vào nên cậu tỉnh dậy, mông lung mở mắt ra, sau khi thấy là anh hai thì nhắm mắt lại rúc vào lòng anh ba, nhanh chóng ngủ thϊếp đi.
An Triều thấy vậy lại hôn lên gò má và lỗ tai cậu, sau đó khẽ cắn vào cái cổ trơn mềm để lại dấu răng mờ nhạt.
Ba người anh trai âu yếm vuốt ve em mình theo cách riêng, bốn người quấn lấy nhau, pheromone trong phòng ngày càng đậm.