An Nại cảm giác như mình nằm trong đống lửa, xung quanh nóng đến mức khiến cậu không thở nổi.
Ba anh trai áp sát vào cơ thể cậu, tỏa ra pheromone mạnh mẽ nồng đậm khiến đầu óc An Nại quay cuồng.
Cánh tay của An Triều gác lên eo cậu, phả hơi nóng ra sau gáy cậu. Tay An Tô Mộc sờ soạng ngực cậu, còn trêu chọc nắn bóp đầṳ ѵú mẫn cảm, còn An Xuyên Bách lại ngậm lấy vành tai, dùng đầu lưỡi liếʍ láp lỗ tai An Nại.
An Nại bị ba anh trai trêu chọc đến mức cơ thể sắp nhũn ra, huyệt sau cũng bắt đầu rỉ nước.
“Anh ơi… Đừng đùa nữa mà, khó chịu…” An Nại muốn đẩy ra nhưng nhất thời không biết nên đẩy chỗ nào hay đẩy tay nào trước.
An Triều thò tay xuống phía dưới, cầm lấy dươиɠ ѵậŧ nhỏ nhắn rồi tuốt. An Tô Mộc và An Xuyên Bách một trái một phải liếʍ núʍ ѵú mềm mại của cậu, thỉnh thoảng còn mυ'ŧ mạnh một cái khiến An Nại nhịn không được mà rên lên.
An Nại bị ba người anh trai cùng trêu chọc nhanh chóng lêи đỉиɦ, dươиɠ ѵậŧ nhỏ nhắn bắn ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙. Kɧoáı ©ảʍ khiến đầu óc cậu trống rỗng, cơ thể căng cứng cũng dần mềm nhũn ra.
Sau khi cao trào gò má An Nại đỏ ửng lên rất đáng yêu, nhìn giống như bị hơi ấm hun đến đỏ bừng. Môi cậu khẽ mấp máy để lộ hàm răng trắng và đầu lưỡi mềm mại, nhẹ nhàng thở dốc nhìn gợi cảm cực kỳ.
Vì vừa mới lêи đỉиɦ xong nên thân dưới của cậu vẫn còn hơi run, cặp đùi mịn màng dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt lấp lánh dưới ánh mặt trời buổi sớm.
L*иg ngực An Nại phập phồng, hai núʍ ѵú hồng hào cương lên, thỉnh thoảng hơi mυ'ŧ mạnh một chút là đã đỏ ửng giống như hai hạt nhỏ chờ người đến hái.
Ba người anh trai nhìn thấy bộ dạng này của An Nại thì thân dưới lại cứng đến phát đau. Tay bọn họ đang mơn trớn châm lửa khắp người An Nại, chạm đến từng nơi nhạy cảm, muốn khiến cậu lại chìm vào biển du͙© vọиɠ.
An Nại thở hổn hển: “Anh cả, anh hai, anh ba, không được rồi… Em đói.”
Giọng nói của cậu nhẹ nhàng, đáng thương nói ra chữ “đói” vừa dịu dàng vừa mềm mại giống như mèo con cầu xin chủ nhân cho bú sữa.
Ba người nghe thấy An Nại nói đói bụng thì có hơi bất mãn, bọn họ vẫn còn muốn đùa giỡn với bé Omega này mà.
Cuối cùng An Xuyên Bách mở lời trước: “Đưa Nại Nại đi ăn sáng đi, không thể để bé cưng đói bụng được.”
An Xuyên Bách vừa dứt lời thì An Nại đáng thương nhìn về phía anh, đôi mắt ngập nước đầy vẻ tủi thân, giống như một bé mèo con chịu uất ức.
Đôi môi cậu hơi cong lên để lộ cái răng thỏ nhỏ xíu cùng với gò má đỏ bừng kia nhìn càng quyến rũ đáng thương hơn.
Cậu lại hơi vùng vẫy một chút, phát hiện ba người anh trai của mình không hề có ý định thả cậu đi, chỉ có thể tội nghiệp cầu xin tha thứ: “Các anh đừng bắt nạt Nại Nại nữa… Em đói lắm…” Câu cuối cùng nghe càng yếu ớt giống như bé thỏ đang rủ tai xuống.
Lúc này ba người mới mềm lòng buông tha cậu.
An Triều cười cười rồi xoa mái tóc của An Nại, An Tô Mộc cầm quần áo rồi giúp cậu mặc vào, An Xuyên Bách lại ôm An Nại mềm nhũn lên đi về phía phòng bếp.
An Xuyên Bách cẩn thận đặt cậu xuống ghế trước bàn ăn. An Nại ngoan ngoãn ngồi xuống, hai tay đặt trên bàn, mu bàn tay trắng nõn hoàn toàn đối lập với khăn trải bàn.
Cậu cúi đầu, hàng mi dài rủ xuống, bộ dạng vô cùng đáng yêu khiến trái tim ba người anh trai không khỏi nhũn ra.
An Triều và An Tô Mộc vội chuẩn bị bữa sáng, An Xuyên Bách thì ngồi xuống bên cạnh An Nại, nhẹ nhàng lau nước bọt còn dính lại trên khóe miệng cậu, sau đó lại chỉnh bộ đồ ngủ xộc xệch vì vừa nãy vừa vận động.
An Triều bưng trứng chần nước sôi thơm lừng và sữa bò nóng hổi đến, đôi mắt An Nại sáng lên.
An Tô Mộc thì mang thịt xông khói giòn rụm óng ánh vừa rán đến, còn làm bánh mì nướng kiểu Pháp và salad hoa quả. Ba người thay phiên chăm cho An Nại ăn, sợ cậu ăn không no.