Bọn họ luôn nhìn cậu chằm chằm, dùng ánh mắt nóng rực để nhìn cơ thể của cậu, luôn vô tình chạm phải cậu, phả hơi nóng sau gáy đầy mẫn cảm, luôn tỏa ra pheromone nồng đậm khiến cậu muốn phát tình.
Nhưng cậu chỉ là trẻ con thôi, vẫn chưa đến kỳ phát tình, tại sao các anh lại cứ làm vậy với cậu?
Ngoài cửa phòng, An Xuyên Bách nhẹ nhàng gõ cửa một cái, giọng nói trầm thấp dịu dàng vang lên: “Nại Nại, là anh ba nè, em mở cửa ra được không?”
Giọng điệu anh dịu dàng giống như đang dỗ dành đứa trẻ. Trong phòng truyền đến tiếng mèo con khẽ nghẹn ngào, An Nại run rẩy dữ dội hơn, cơ thể yếu ớt cuộn tròn lại thành một cục.
“Nại Nại đừng sợ, anh ba sẽ bảo vệ em, để người khác không bắt nạt em.” An Xuyên Bách đứng ngoài cửa tiếp tục dịu dàng trấn an cậu, cố gắng lấy sự tin tưởng của An Nại.
“Em có tin anh ba không? Anh thực sự rất yêu em, đừng sợ, mở cửa để anh xem nào.”
Giọng nói của anh ấm áp, mang theo cảm giác ưu việt và quyến rũ đặc trưng của Alpha.
An Nại cắn chặt môi dưới, nước mắt chảy dọc xuống gò má, cậu cực kỳ sợ hãi nhưng vẫn rất ỷ lại vào anh trai mình. Tâm trạng phức tạp khiến cậu không biết phải làm sao, ngón tay run rẩy không thôi.
An Nại khịt mũi một cái, âm thanh khóc thút thít còn mang theo giọng mũi, cậu thử thăm dò: “Vậy anh hai đâu… Anh, anh ấy cũng không đến phải không?”
Lúc nhắc tới anh hai, giọng điệu cậu còn hơi sợ hãi. An Xuyên Bách đứng bên ngoài im lặng chớp mắt một cái, sau đó dùng chất giọng ấm áp kiên định trả lời: “Anh hai uống nhiều quá nên đã ngủ rồi. Bây giờ chỉ có mỗi anh ba thôi, sẽ không để ai khác đến quấy rầy em, em yên tâm đi Nại Nại.”
Anh cố ý che giấu đi sự tồn tại của anh cả, sợ nếu vừa nhắc tới anh cả sẽ khiến An Nại càng sợ hơn.
“Anh ba bảo đảm tuyệt đối sẽ không bắt nạt em như bọn họ, vậy nên em đừng sợ nữa, mở cửa để anh ôm em một cái được không?”
Giọng nói anh trầm thấp từ tốn giống như đang quyến rũ bé Omega đơn thuần này. An Nại được anh dỗ nên bình tĩnh hơn một chút, tiếng khóc thút thít cũng nhỏ hơn nhiều, cậu do dự, đưa bàn tay nhỏ ra chạm vào khóa cửa.
An Nại dừng lại một chút, sau đó run giọng cẩn thận hỏi: “Vậy, vậy thì anh hai đã ngủ chưa?”
Giọng cậu rất nhẹ, nghe giống như đang lầm bầm.
An Xuyên Bách ngoài cửa im lặng vài giây rồi đáp: “Anh hai cũng uống say nên đang ngủ ở trong phòng. Mẹ thấy anh ấy say khướt như vậy nên đành đỡ anh ấy lên giường ngủ nên Nại Nại không cần lo lắng, tối nay anh hai không đến tìm em đâu.”
Giọng anh vô cùng chắc chắn, cố gắng để An Nại tin tưởng. Bên trong truyền đến tiếng ma sát của quần áo, dường như An Nại đang đấu tranh không muốn mở cửa.
An Nại dừng lại vài giây, bàn tay nhỏ khẽ chạm vào khóa cửa lạnh buốt. Cậu do dự không dám tùy tiện mở cửa, sợ vừa mở ra sẽ thấy cảnh đáng sợ.
“Nại Nại ngoan, để anh vào đi, bên ngoài lạnh lắm.” An Xuyên Bách lại nhỏ giọng dụ dỗ, giọng nói tựa như mật đường ngọt ngào.
An Nại cắn chặt môi, cuối cùng quyết định mở khóa.
Tiếng leng keng vang lên, cửa phòng mở ra khe hở nhỏ. Cơ thể run rẩy của An Nại lộ ra, cậu đang mặc chiếc áo thun rộng thùng thình, mái tóc mềm mại.
An Xuyên Bách lập tức đưa tay đẩy cửa phòng, một tay ôm An Nại vào lòng.