Đừng Ép Tôi Động Tâm

Chương 6

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, trong ống nghe có một giọng nam lạ vang lên: "Cô Hứa, thời gian nộp hồ sơ đã nâng lên 9 giờ 30, tôi sẽ cho cô biết địa chỉ nộp hồ sơ."

Hứa Kim Kim lập tức trả lời: "Được, anh nói đi."

"Số 21 đường Berlin, gặp cô Lưu ở phòng 203, tòa nhà văn phòng trường trung học tư thục Ngọc Thành."

Cô cúp điện thoại lặp lại lời nói đó rồi lưu nó vào điện thoại, sau đó cô cầm cây gậy mù rời đi.

Trên bậc hành lang, có một bóng người cao lớn vẫn đứng đó nhìn chằm chằm lối ra.

Người môi giới tầng hai đã mở cửa, bà ta nhìn xuống lầu hét lớn: "Anh bạn, nhanh lên lầu xem nhà mới của mình đi, nếu hài lòng thì quyết định ngay."

Lục Yến quay người lại, anh ngước mắt nhìn qua.

Người môi giới đang định nói thêm vài lời về ngôi nhà thì cảm nhận được ánh mắt xa xăm lãnh đạm, bà ta sững sờ một lúc rồi chậm rãi nuốt lại lời vừa nói của mình.

Vừa rồi ánh mắt của anh khá dịu dàng, sao có cảm giác như anh đã thay đổi thành một người khác?

Lục Yến chậm rãi bước lên lầu, anh đứng trước cửa liếc nhìn vào trong.

Lớp sơn tường bên trong đã bắt đầu bong tróc, hiện ra màu đen vàng, ánh sáng rất mờ chỉ có thể nhìn thấy một chiếc tủ ngay trước mặt, kiểu dáng này ít nhất đã mười năm. Lớp sơn trên tủ đã rơi vào hình dạng "con báo".

"Căn phòng này giá bao nhiêu?"

Tuy giọng điệu vẫn ôn hòa, nhưng người môi giới cảm thấy áp bức vô hình, bà ta vốn định thêm 300 tệ nhưng lại quyết định chỉ thêm 250 tệ.

Bà ta cười nói: "Có đầy đủ đồ đạc, trong đó có máy nước nóng và máy giặt. Trông cậu lịch sự tốt bụng nên tôi giảm giá cho cậu, chỉ lấy cậu 1.000 thôi."

Lục Yến nhướng mày, mở to mắt.

Anh giơ tay lặp lại con số vừa rồi: "1000?"

"Vị trí này quá rẻ. Có mấy người đến gặp tôi quyết định chọn căn nhà này. Nếu không quyết định sớm, cậu sẽ không ở được trong thôn này…"

Lục Yến dùng ngón trỏ đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi ngắt lời bà ta: "Tôi hỏi chỗ này rồi, căn nhà này nhiều nhất cũng 700."

Người môi giới kinh ngạc, bây giờ anh nói đúng giá gốc, nhưng trên đường bà ta nghe nói anh vừa mới đến địa phương.

Cách chính để thuê nhà ở đây là đến xem thực tế cũng không thể kiểm tra trực tuyến. Làm sao anh biết được?

Người môi giới không cam lòng giãy dụa một chút: "Cậu hỏi không đúng…"

Lục Yến nhướng mi nói: "Người bên cạnh nói 700, đưa trước ba tháng lập tức ký hợp đồng."

Sau đó, anh giả vờ lấy điện thoại.

Người môi giới thấy vậy, bà ta lập tức ngừng giằng co đưa ra quyết định: "700 thì 700. Hợp đồng có rồi, chúng ta có thể ký ngay bây giờ."

Lục Yến ngước mắt liếc nhìn cánh cửa đối diện, anh nâng cằm thản nhiên nói: "Cô ấy thuê bao nhiêu?"

"Đương nhiên là 1000…"

Sau khi người môi giới buột miệng thốt ra, bà ta lập tức phản ứng lại với vẻ mặt bất cần: "Đừng lo cho người khác, mau ký nhanh đi, tôi còn có việc khác phải làm."

Lục Yến nhếch khóe môi dưới, lạnh lùng nói: "Trả tiền lại cho cô ấy."

Người môi giới nghe vậy cảm thấy trả lại tiền không khác gì là cắt thịt của mình, ngay lúc bà ta chuẩn bị cất giọng lập tức nghe thấy giọng nói dịu dàng vừa rồi đột nhiên trầm xuống: "Bà đang lập khế ước âm dương sau lưng chủ nhà. Không bằng, tôi nói chuyện này với ông chủ bà thì sao?"

Người môi giới nghe vậy đứng hình tại chỗ giống như bị sét đánh.

Lục Yến nhìn bà ta, đôi mắt phượng dưới tròng kính nheo lại: "Trước tiên hoàn lại tiền cho cô ấy, rồi chúng ta ký hợp đồng."



Để đến được trường cấp ba nơi cô đăng ký đúng giờ, Hứa Kim Kim đã chịu đựng cơn đau bắt taxi, taxi ở đây không sử dụng đồng hồ tính tiền nên cô phải thương lượng trước giá cả với tài xế, mặc dù khoảng cách không xa chỉ vài km, nhưng tài xế nhất quyết đòi tính phí 30 tệ.

Trước khi ba mẹ qua đời, cô nghĩ tiền chỉ là con số nhưng giờ đây, 30 tệ cũng đủ cho cô ăn gần hai ngày.

Sau khi đưa tiền cho tài xế, cô ôm cây gậy mù thở dài, nhất định phải tìm việc làm càng sớm càng tốt.

Thật tuyệt nếu cô không bị mù, cô có thể dạy mọi người múa ba lê và làm được nhiều việc, cô dùng ngón tay dụi dụi mắt rồi lại thở dài.

Cô không dám mong bây giờ mắt mình tốt lên, nếu giá thuê có thể rẻ hơn thì tốt biết mấy.

Đang suy nghĩ thì điện thoại đột nhiên rung lên, cô nghe được giọng nói nhắc nhở: Người môi giới đang gọi, cô dùng ngón tay gõ nhẹ vào màn hình rồi áp điện thoại vào tai. "Cô bé, để chị nói em biết một chuyện, chủ nhà nghe nói em có thị lực kém nên giảm tiền thuê nhà xuống còn 700 một tháng. Chị sẽ hoàn lại tiền đặt cọc ba tháng cho em, tổng cộng là 1.200. Chị không có WeChat của em, nên sáng mai chị gửi cho em nhé. . . "

Hứa Kim Kim nghe được giọng nói trong ống nghe, cô nghiêng đầu, điều ước của cô thành hiện thực rồi phải không? Còn có thể hoàn tiền.

Thật là một chủ nhà tốt bụng.

Mặt cô hướng về phía trước.

Ánh nắng chiếu lên hàng chữ lớn mạ vàng, phản chiếu ánh sáng chói lóa.

Những ký tự lớn đó ghi: Trường trung học tư thục Ngọc Thành.

Cô cong môi để lộ lúm đồng tiền nhỏ: "Chúc phúc cho bạn tìm được việc làm ở đây, hy vọng lần này giấc mơ của bạn sẽ thành hiện thực."

Hứa Kim Kim cười nhạo hành vi mê tín của mình, cô cầm cây gậy mù trong tay đi về phía trước.