Đừng Ép Tôi Động Tâm

Chương 7

Trong phòng làm việc trên tầng hai của văn phòng trung học, cô Lưu, người phụ trách quản lý, cô ấy đang vặn chặt nắp ly giữ nhiệt trên tay rồi đặt lên bàn, sau đó giơ lên đưa mắt nhìn cô gái trước mặt.

Cô trông xinh đẹp trầm tính, trình độ học vấn hoàn toàn phù hợp, nếu không… Ánh mắt cô ấy rơi xuốmg đôi mắt thiếu tập trung đó.

Giá mà cô không bị mù thì tốt quá, chỉ vì bất cẩn khi đọc thông tin ứng tuyển nên mới mắc phải lỗi này.

Cô ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cô gái, tôi xin lỗi, tôi đổ lỗi cho sự sơ suất của mình khi xem qua sơ yếu lý lịch của cô. Giáo viên dạy nhạc thay thế mà chúng tôi muốn không thể…"

Cô ấy dừng lại, cân nhắc rồi nói: "Không thể là một người không có sức khỏe tốt."

Làm sao Hứa Kim Kim có thể không hiểu ý của cô Lưu, nhưng bây giờ cô rất cần một công việc. Số tiền cô mượn từ người bạn thân nhất của mình là Giang Yêu Yêu cũng sẽ cạn kiệt. Cô chẳng những phải nuôi sống bản thân mà còn phải trả lại tiền càng sớm càng tốt. Hứa Kim Kim đưa mắt nhìn nơi phát ra âm thanh, cô cố gắng tranh giành lần nữa: "Cô Lưu, tuy rằng tôi không nhìn thấy, nhưng tôi có thể đàn piano, đàn accordion và sáo cấp 9. Từ tiểu học tôi đã tập múa ba lê…"

"Xin lỗi, những thứ này đều vô dụng. Không nhìn thấy thì khó dạy học sinh."

Cô Lưu nói với cô, sau đó nhìn xuống đồng hồ nói thẳng: "Tôi còn bận việc, nếu không có việc gì cô có thể đi trước, tạm biệt."

Hứa Kim Kim nghe vậy, cô hạ mi xuống ngón tay nắm chặt cây gậy, xương cốt mảnh khảnh dần dần trắng bệch, mấy giây sau, cô thấp giọng đáp: "Tôi hiểu rồi, tạm biệt."

Tiếng gậy rơi xuống gạch tạo nên âm thanh buồn tẻ, giống như tâm trạng của Hứa Kim Kim lúc này.

Cô đã chuẩn bị bài giới thiệu từ rất lâu trước khi đến đây, nhưng điều buồn cười là cô không có cơ hội sử dụng nó, hi vọng của cô cao bao nhiêu thì bây giờ sự thất vọng lại càng nhân đôi.

Đi một đường đến trường học, Hứa Kim Kim cau mày ngẩng đầu lên, ánh nắng chiếu vào mặt nó khiến cô khó chịu nheo mắt lại.

Giá như tai nạn đó không xảy ra thì ba mẹ cô đã không chết, mắt cô đã không bị mù, cô cũng không phải gánh cái gọi là nợ nần vô cớ này.

Hai tháng qua, cô đã tìm con của giám đốc tài chính, nhưng khi tìm được địa chỉ, cô phát hiện ngôi nhà đã đổi người thuê, cô phát hiện đứa trẻ này chắc vẫn đang học cấp ba ở địa phương, ngoài ra không còn tin tức nào khác.

Vậy cô nên đi đâu tìm đứa nhỏ đó?

"Thằng nhãi này, mẹ mày bỏ trốn theo người khác, bố mày tham tiền của người ta, mày lại trộm tiền, mày đúng là kẻ bẩn thỉu trong nhà, mau giao tiền ra đây, nếu không tao và anh trai tao đánh chết mày."

"Đúng vậy, mau đưa tiền cho anh Dương đi."

Giọng nói lưu manh trôi chảy lọt vào tai Hứa Kim Kim. Cô quay mặt về hướng giọng nói, nghe thấy giọng nói thô ráp đặc trưng của một cậu bé trong giai đoạn chuyển giọng: "Tôi không lấy tiền của anh ta." Giọng thiếu niên có chút run rẩy như đang đè nén cơn tức giận.

"Ba mày là tội phạm tham nhũng, mày là tên trộm, các anh em, đánh nó…"

Hứa Kim Kim nghe vậy sắc mặt liền biến đổi, sau đó lập tức nghĩ ra ý tưởng, cô quay mặt về nơi phát ra âm thanh, trầm giọng nói: "Là lớp nào? Đang làm gì muốn hiệu trưởng tới đây phải không, đứng yên đó không được nhúc nhích."

"Anh Dương, chạy nhanh lên. Nếu hiệu trưởng bắt được chúng ta, như vậy sẽ không tốt đâu!"

"Hôm nay tao tạm tha cho mày, tên tiểu tử thúi."

Tiếng bước chân hoảng loạn, Hứa Kim Kim bước nhanh về hướng phát ra âm thanh vừa rồi.

Kỉ Hoài lau vết máu trên khóe môi, cậu ngước mắt lên, khi ánh mắt rơi vào cây gậy mù trong tay Hứa Kim Kim, ánh mắt cậu ngước nhìn đôi mắt không tập trung của cô.

"Em không sao chứ? Có muốn tôi gọi giáo viên giúp em không?"

Kỉ Hoài kéo áo phông trên người xuống, cậu kéo khóe môi lạnh lùng đáp: "Không cần."

"Có bị…"

Hứa Kim Kim chưa kịp nói ra từ "bị thương", cô đã cảm nhận được một cơn gió thổi qua mặt, theo sau là một loạt tiếng bước chân dồn dập.

Hứa Kim Kim cong môi về phía tiếng bước chân, thấp giọng lẩm bẩm: "Trẻ con thật đúng là…"

Cô đứng đó một lúc, cầm cây gậy mù trong tay rồi từ từ rời đi.

Kỉ Hoài nhìn bóng dáng đang dần dần mất đi, cậu bước ra khỏi bụi hoa, khóe mắt nheo lại hai tay đút vào túi áo đồng phục: "Cô mới là trẻ con."

Nói xong, ngón tay ở trong túi cậu chạm vào thứ gì đó, sắc mặt đột nhiên lạnh lùng, cậu nắm chặt ngón tay đến mức lòng bàn tay ngứa ran, sau đó rút tay xòe ra, vài tờ tiền trăm nhân dân tệ bị nhàu nát.

Số tiền người đó đưa cho cậu khiến cậu cảm thấy vô cùng bẩn thỉu.



Về nhà, Hứa Kim Kim dùng chức năng giọng nói trên điện thoại di động để nghe một số công việc ở địa phương, cô phải mất gần một ngày mới nộp được vài hồ sơ.

Buổi tối, cô mặc váy ngủ, dùng tay sờ soạng chiếc giường như thường lệ, sau khi không tìm thấy "Tiểu Cường", cô mới yên tâm nằm xuống.