Đừng Ép Tôi Động Tâm

Chương 5

Một giờ sau, Hứa Kim Kim cầm gậy mù đứng bên giường, vẻ mặt kinh hãi nhìn chiếc giường, dưới mắt có một bóng xanh không thể che đậy.

Nước mắt cô vô tình rơi xuống, đây là lần đầu tiên cô rơi nước mắt sau khi ba mẹ cô qua đời.

Bao ngày nhịn nhục của cô đã bị một con gián nhỏ phá vỡ.



Vô tình, Hứa Kim Kim đã ở Ngọc Thành gần hai tháng, cô dần dần quen với môi trường xung quanh thậm chí còn tìm được việc làm.

Cô không thể nói cô tìm thấy nó, đó là một cơ hội phỏng vấn.

Cô nhận lời mời làm giáo viên dạy nhạc ở một trường trung học địa phương, rất khó để cô nộp hồ sơ, nhưng giáo viên phụ trách tuyển sinh ở trường này không hề bận tâm đến việc cô bị mù mà trực tiếp gọi cô đi phỏng vấn.

Sáng sớm hôm đó, cô mặc một bộ quần áo tương đối chuyên nghiệp, tắm rửa sạch sẽ rồi cầm cây gậy mù bước ra khỏi nhà.

Vừa mở cửa bước ra ngoài, cô đã nghe thấy một tiếng cười. "Anh bạn trẻ, cậu may mắn lắm mới chọn được ngôi nhà này. Nó vừa rẻ vừa sạch sẽ, chỉ cần một cái túi là có thể ở được. Xung quanh còn có chợ rau rất tiện lợi. Nói thật với cậu, có mấy người đã gọi điện tới đặt cọc, nhưng tôi thấy cậu đẹp trai nên để lại cho cậu."

Giọng nói giống nhau, cách nói cũng giống nhau, đó chắc chắn là người môi giới.

Hứa Kim Kim chạm vào tay nắm cửa rồi đóng cửa lại.

Người môi giới đã đi lên cầu thang, bà ta thấy Hứa Kim Kim nên mỉm cười chào hỏi: "Em ra ngoài sao cô bé."

Hứa Kim Kim gật đầu: "Ừm."

Nói xong, cô cầm cây gậy mù của mình chuẩn bị xuống lầu, vừa đi được một chút giọng nói của người môi giới ở từ phía sau lại vang lên: "Cô bé, em sắp có hàng xóm mới rồi."

"Hàng xóm mới?" Hứa Kim Kim dừng bước.

Cô đã nghe những người dân ở tầng dưới nói tầng của cô đã bị bỏ trống hai năm vì nó rất đơn sơ.

Nghĩ đến mấy ngày đầu sau khi đến đây, trên mặt cô lộ ra vẻ khó chịu, sao lại có một tên xui xẻo muốn thuê cái nơi chết tiệt này chứ.

"Đúng vậy, cậu ấy đang đứng trước mặt em, em chào một tiếng đi."

Đứng trước mặt cô? Hứa Kim Kim sửng sốt, cô hơi ngẩng mặt lên.

"Xin chào." Cô thản nhiên chào hỏi và đang nghĩ đến việc rời đi.

Nhưng chưa bước được một bước, cô nghe thấy nhiều tiếng bước chân.

Trong hành lang chỉ có một bóng đèn kiểu cũ treo trên mái nhà, ánh sáng mờ ảo nên nó chỉ có thể chiếu sáng hành lang một cách miễn cưỡng.

Một người đàn ông đứng trước mặt Hứa Kim Kim, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng bình thường nhất, quần tây sẫm màu đeo một cặp kính gọng đen trên chiếc sóng mũi thẳng.

Ánh sáng mờ ảo chiếu ánh sáng ấm áp lên cặp kính gọng đen làm dịu đi đường nét ba chiều sắc nét vốn có của anh.

Anh hơi nâng cằm, đôi mắt dưới tròng kính hơi sưng lên nhìn chằm chằm khuôn mặt của Hứa Kim Kim.

"Xin chào."

Một giọng nam vang lên trong đầu Hứa Kim Kim.

Âm thanh rung động nhẹ nhàng truyền vào ống tai của Hứa Kim Kim giống như một âm trầm nặng nề, cuối cùng tạo thành cảm giác tê dại.

Đây là giọng nam hay nhất mà cô từng nghe, hiếm có nhất là giọng nói này rất dịu dàng.

Cô ngẩng mặt về hướng phát ra giọng nói, chủ nhân của giọng nói đó hẳn là một người rất hiền lành.

"Gặp lại sau nhé." Hứa Kim Kim hướng hàng xóm mới gật đầu, cô đang nghĩ tới việc chạy càng sớm càng tốt đến phỏng vấn, gần hai tháng nay cô cũng đã quen với cầu thang ở đây rồi.

Đầu tiên cô dùng tay giữ lan can, sau đó duỗi cây gậy mù của mình lên bậc thang trước khi bước xuống.

Cầu thang hơi dốc nên cô đi chậm rãi, may mắn là cô sống ở tầng hai, nên chỉ đi xuống một tầng, cô thầm đếm số bước trong lòng, khi đếm đến 5 điện thoại của cô đột nhiên rung lên.

Sau đó giọng nói "Nhận lời trường trung học" liên tục vang lên.

Hứa Kim Kim nghe vậy, cô vội vàng buông tay lấy điện thoại từ trong túi ra, cô tìm mấy lần nhưng vẫn không tìm thấy nó đâu, còn giọng nói đó cứ liên tục nhắc nhở, cô cầm cây gậy mù muốn chuyển sang bên kia, nhưng động tác có chút vụng về, rất nhanh cây gậy mù đã vụt khỏi tay cô.

Cô muốn nắm cây gậy mù lại cố gắng dùng tay nắm lấy lan can, nhưng điều tệ hơn là tay cô đã lơ lửng, trọng tâm không ổn định cả cơ thể gần như mất thăng bằng rơi xuống cầu thang.

Một giây tiếp theo, cánh tay cô được ai đó giữ chặt, cách một lớp áo nhưng cô vẫn cảm nhận được một bàn tay ấm áp đang đặt lên cánh tay cô.

Cô ngửi thấy mùi thông thoang thoảng.

"Giữ lấy."

Giọng nói dịu dàng trầm thấp lại rung lên trong ống tai của Hứa Kim Kim. Hứa Kim Kim quay mặt về nơi phát ra âm thanh, ngay sau đó cổ tay cô được nâng lên, cô cảm thấy đầu ngón tay ấm áp cọ xát vào làn da trên cổ tay. Nhưng trước khi cô có thể phản ứng lại, cây gậy mù đã được đưa vào tay cô, bàn tay trên cổ tay cũng đã nhanh chóng rời đi.

Cô cầm cây gậy mù, tay còn lại đặt lên tay vịn, sau khi đứng vững, cô quay mặt sang nói: "Cảm ơn."

"Không có gì."

Hứa Kim Kim rất thích sự dịu dàng này, trong giọng nói có phần thiện cảm: "Vậy tôi đi trước."

Cho đến khi đứng vững dưới lầu, cô mới đưa tay lấy điện thoại ra.