Đừng Ép Tôi Động Tâm

Chương 24

Anh không nhấc đũa lên mà ngước mắt nhìn Hứa Kim Kim đối diện, khóe môi anh nhếch lên, thậm chí anh còn nhìn thấy cô đang nhẹ nhàng nuốt nước miếng.

"Không, như vậy đủ rồi."

Hứa Kim Kim nghe xong lại nuốt nước miếng: "Vậy nếu anh cầm gì thì nói tôi biết."

Cô cầm đũa lên, đang định gắp mì thì một giọng nam thô ráp đột nhiên truyền đến bên tai cô: "Chúng tôi ngồi chung bàn được không?"

Hứa Kim Kim cầm đũa dừng lại, cô quay mặt về phía phát ra âm thanh.

Lục Yến ngước mắt lên, nhìn thấy một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi đang đứng ở bàn, cậu ấy mím môi đang định mở miệng thì nghe thấy: "Có thể."

Hứa Kim Kim lại đối mặt với Lục Yến: "Anh ngồi bên này đi."

Lục Yến liếc nhìn vị trí bên cạnh Hứa Kim Kim.

Chiếc bàn này rất nhỏ, ghế gần như chạm vào nhau.

Anh nhướng mày đứng dậy, ngồi cạnh Hứa Kim Kim.

Khi Hứa Kim Kim cảm thấy cánh tay của mình chạm vào cánh tay của người bên cạnh, cô mới nhận ra người bên cạnh đang ngồi gần đến mức nào.

Nếu họ di chuyển nhiều một chút, quần áo của họ sẽ cọ vào nhau.

Hai cánh tay thỉnh thoảng chạm vào nhau, thậm chí Hứa Kim Kim có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương và những đường cơ rắn chắc trên cánh tay của anh.

Mặt cô có chút nóng lên, cô nghiêng người sang một bên.

Cô mấp máy môi, muốn nói đừng chen nữa nhưng cảm thấy mình không cố ý nên đành phải bám vào góc tường.

Lục Yến chú ý tới động tác của cô, anh nhướng mày, lặng lẽ dời ghế.

Cho đến khi, Hứa Kim Kim bị ép vào góc tường.

Ánh mắt Lục Yến rơi vào gò má ửng hồng của cô, trong mắt hiện lên nụ cười.

Kỉ Hoài cầm đũa, khóe mắt cậu ấy liếc nhìn hai người đối diện.

Người đàn ông mặc áo sơ mi và quần dài, dáng người cao lớn, rõ ràng là mặc quần áo đơn giản nhưng lại có khí chất không phù hợp với môi trường xung quanh.

Chưa kịp quay đi cậu ấy đã bắt gặp một đôi mắt sắc bén.

Cậu ấy sửng sốt một lúc, sau đó vô thức quay mặt đi, liếc nhìn người bên cạnh.

Cô ấy có mái tóc dài thẳng và một đôi mắt to trên khuôn mặt trắng như sứ, lúm đồng tiền quả lê trên môi hiện lên, dưới ánh sáng đôi mắt to đó trống rỗng và không có tiêu điểm.

Là cô?

Trong lúc cậu ấy đang choáng váng, một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau.

"Kỉ Hoài, cậu gọi mì cho tôi sao?"

Hứa Kim Kim nghe được cái tên này, cô bỗng nhiên ngẩng đầu, hai tay buông lỏng khiến đôi đũa trên tay cô rơi xuống đất. --------------------

Lục Yến chú ý đến biểu cảm của Hứa Kim Kim, dưới tròng kính ánh mắt anh hơi động.

Anh lấy một đôi đũa mới trên bàn ăn, chưa kịp hành động đã nghe thấy giọng nói run rẩy của người bên cạnh: "Cậu tên Kỉ Hoài?"

Kỉ Hoài đưa tay gắp sợi mì định cho vào miệng thì ngước lên.

Cô gái trước mặt có hai má ửng hồng, đôi mắt hình quả hạnh ngấn nước, trông rất kích động.

Kỉ Hoài dùng tay bỏ mì trở lại vào bát, cậu ấy dùng ngữ điệu cảnh giác nói: "Làm sao cô biết tên tôi?"

Hai mắt Hứa Kim Kim nóng rực, trong lòng cô có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn, cô ngàn dặm xa xôi đến đây chỉ để tìm đứa nhỏ này, bây giờ người đang ngồi trước mặt cô, làm sao cô có thể không kích động.

"Ba cậu Kỉ Minh Huy bây giờ ở đâu?"

Cái tên này khiến sắc mặt Kỉ Hoài đột nhiên thay đổi, ngón tay cậu ấy nắm chặt đôi đũa, đốt ngón tay dần dần trắng bệch, Hứa Kim Kim thấy cậu ấy không có phản ứng, cô lập tức hỏi lại: "Có phải cậu với ba cậu ở cùng một chỗ không?"

"Tôi không có ba!"

Với giọng nói giận dữ cùng với một thứ gì đó bị ném xuống đất một tiếng "bụp".

Khung cảnh ồn ào vừa rồi bỗng trở nên yên tĩnh.

Mọi người xung quanh nhìn vào bàn của họ thì thầm.

Hứa Kim Kim giật mình, chưa kịp phản ứng thì một giọng nói càng tức giận hơn vang lên: "Bảo cậu ấy biến đi!"

Màng nhĩ của cô ngứa ngáy vì sốc, môi cô mấp máy nhưng không nói gì, sau đó có một tiếng bước chân vội vàng.

Khi cô tỉnh lại thì người đã chạy ra khỏi quán ăn.

"Đừng để cậu ấy đi." Hứa Kim Kim đột nhiên đứng dậy, tay cô đập vào bàn bên cạnh.

Lục Yến vịn vào chiếc bàn lắc lư, anh cố gắng giữ cô lại.

Nhưng đã muộn một bước, cô đã cầm gậy mù rời khỏi chỗ ngồi, anh rút tay lại liếc nhìn bàn tay đang cầm gậy mù của cô.Có một vết đỏ trên vùng da trắng nõn của mu bàn tay.

Hứa Kim Kim đi tới cửa hàng, cô vội vàng muốn mở cửa ra nhưng càng vội thì cửa càng khó mở.

Lục Yến đi tới trước mặt cô, anh nắm lấy tay nắm cửa phía trên cô: "Đừng lo lắng, tôi giúp cô."

Hứa Kim Kim nghe thấy vậy lập tức nắm lấy tay Lục Yến, giọng cô run run nói: "Nhất định anh phải đuổi theo cậu ấy, xin anh."

Một giọng nói khóc lóc rơi vào tai Lục Yến, anh còn chưa kịp nói chuyện đã cảm nhận được một giọt ấm áp trên mu bàn tay, anh cụp mắt xuống nước mắt trên mu bàn tay cũng từ từ rơi xuống.

Ngón tay cô ở ống quần của anh run lên, anh nói: "Tôi giúp cô đuổi theo cậu ấy, cô ở đây đợi tôi."

Mười phút sau, Lục Yến quay lại cửa tiệm ăn.