Lục Yến nhìn người biến mất ở hành lang sau, anh lập tức mang nước mở cửa bước vào.
Nhưng khi anh bước vào, người đàn ông vừa đưa nước quay đầu lại, ông ta liếc nhìn lên lầu cười một cách tục tĩu: "Đây không phải là cô gái mù mà mình suýt đυ.ng phải ngày hôm đó sao?"
"Cô ấy sống ở đây à."
Sau khi vào nhà Lục Yến kiểm tra thời gian, đã gần chín giờ, anh nhấc điện thoại di động lên, mở cuộc họp phát sóng trực tiếp vừa rồi, khi nhìn thấy thông báo được ghim trên đầu cuộc họp: Đang họp, vấn đề riêng tư không được làm ảnh hưởng đến quá trình họp, vi phạm sẽ bị trừ tiền thưởng tháng.
Anh im lặng một lúc, đang định trả lời tin nhắn thì giây tiếp theo lại có nhiều tin nhắn hiện lên.
"Lục tổng, anh bận công việc, họp không khẩn cấp."
"Lục tổng, anh bận công việc, họp không khẩn cấp/thêm một."
"…Cộng hai."
"…Cộng ba."
Lục Yến: "…"
Anh phớt lờ trực tiếp thoát khỏi những tin nhắn này.
Đang chuẩn bị đi tắm, lòng bàn tay anh chợt rung lên.
Nhìn thấy dòng chữ "Chú Lý" trên màn hình, anh vuốt ngón tay kết nối.
"Alo, là tôi đây."
Lục Yến nhỏ giọng hỏi trong ống nghe: "Chú Lý, tìm cháu có việc gì sao?"
Giọng nói bên kia ống nghe dừng lại một chút, có chút cẩn thận nói: "Là như vầy, ba cháu muốn nói với cháu vài câu, bây giờ ta đưa điện thoại cho ông ấy."
Nghe vậy, sắc mặt Lục Yến đột nhiên tối sầm, còn chưa kịp nói chuyện thì giọng nói từ đầu bên kia đã truyền tới: "Tiểu Yến, không cần đuổi cùng gϊếŧ tận, em gái con sinh bệnh, dì của con cũng đã nhập viện, con có thể nhường đường cho ta sống sót không?"
Giọng nói khẩn cấp truyền vào tai Lục Yến, một nụ cười chậm rãi nở trên môi, nhưng nụ cười không đến được trong mắt: "Làm sao tôi có thể bỏ qua, làm ăn luật rừng là luật rừng, không phải ông không dạy tôi điều đó sao? Lục Đức Minh."
"Nhưng ta là ba con, con không thể làm như vậy với ta, con không thể!"
Giọng nói đột nhiên cao vυ't, nó cũng không làm thay đổi sắc mặt của Lục Yến, anh cười nhẹ, không nhanh không chậm nói: "Có thể hay không để tôi tính."
"Cậu là đồ động vật máu lạnh. Ngay cả ba ruột ngươi cũng đuổi cùng gϊếŧ tận. Cậu vì lợi ích mà không từ thủ đoạn."
"Cậu sẽ bị báo ứng."
Lục Yến cười lạnh: "Báo ứng? Ông đang nói chính mình sao?"
"Ta nguyền rủa cậu, mặc kệ cậu có bao nhiêu lợi nhuận thì cậu cũng không có thứ mình muốn."
Một giọng nói cuồng loạn vang lên, Lục Yến cúp điện thoại.
Anh cụp mắt xuống giơ ngón tay lên cởi nút áo sơ mi của mình.
Anh đem áo sơ mi trên người cỡi ra.
Dưới ánh đèn sợi đốt, ánh sáng chiếu thẳng vào người anh.
Dưới bờ vai rộng thẳng là tấm lưng vạm vỡ, đầy những vết sẹo dày đặc, ngoằn ngoèo đá ng sợ.
Anh đứng đó một lúc rồi mới từ từ bước vào phòng tắm.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Kim Kim nhận được cuộc gọi từ trường cô đăng ký, thông báo cô phải đến trường đúng giờ vào thứ Hai, tức là trước tám giờ sáng ngày mai, đồng thời dặn cô mang theo những thứ cần thiết chú ý tới hạng mục của công việc.
Sau khi cúp điện thoại, cô ngồi dậy khỏi giường, nghe giáo trình đã chuẩn bị trước đó.
Vấn đề công việc đã được giải quyết, cuối cùng cô cũng có được điều gì đó khiến cô hạnh phúc.
Nghĩ đến tin tức ngày hôm qua, cô mím môi, cầm điện thoại lên mở tin tức địa phương, nghe mấy lần cũng không nghe thấy cái tên "Lục Yến", cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Cô bắt chuyến xe buýt quãng đường ngắn không cần CMND đến đây, hầu hết thanh toán đều bằng tiền mặt, không có lý do gì anh tìm được cô nhanh như vậy.
Nếu là trùng hợp, cho dù không có hàng xóm bên cạnh, cô cũng có thể từ từ tìm kiếm bạn đời "kết hôn".
Không cần quá lo lắng.
Nghĩ đến cuộc điện thoại từ trường yêu cầu mang hộp cơm và ly nước, cô mặc quần áo chuẩn bị đi siêu thị gần khu dân cư.
Cô thay quần áo, cầm cây gậy mù bước ra khỏi nhà, tay vừa chạm tới tay vịn cầu thang, một tiếng rung "két két" lọt vào tai cô.
Lời nhắc bằng giọng nói là một dãy số lạ.
Bởi vì sáu số đầu tiên giống nhau nên Hứa Kim Kim tưởng đó là số điện thoại của trường nên lấy điện thoại di động ra khỏi túi kết nối.
"Alo, cần tôi chuẩn bị gì nữa…"
Cô chưa kịp nói xong đã bị một giọng nói trầm lạnh cắt ngang: "Hứa Kim Kim."
Biểu cảm trên mặt Hứa Kim Kim cứng đờ, sao có thể là anh!
"Sao không nói lời nào?"
Nhịp tim của Hứa Kim Kim đập thình thịch, những ngày này cô thường xuyên bị ác mộng đánh thức, trong đó bị cậu mợ ép cô đi xin tiền, còn có chính chủ nhân của giọng nói này.
Cô nắm chặt tay vịn cố gắng bình tĩnh lại.
Không phải sợ, không cần hoảng, sẽ có cách.
Trong đầu cô đột nhiên hiện lên một khuôn mặt ôn nhu dịu dàng, cô vội vàng nói: "Lục Yến, lời anh nói còn tính không?"
"Lời nào?" Hứa Kim Kim dùng ngón tay nhéo điện thoại: "Nếu tôi kết hôn, anh lập tức hủy hôn."
Đầu bên kia của ống nghe im lặng một lúc, sau đó nói: "Tính vẫn tính, nhưng sẽ không ai cưới em ngoại trừ tôi."
"Tại sao không? Lần này tôi đào hôn cũng vì anh ấy."