Đừng Ép Tôi Động Tâm

Chương 23

Vừa ngẩng đầu lên, giọng nói của người hàng xóm đã rơi vào tai cô.

"Tôi không tìm thấy con gián nào."

Lục Yến đứng yên, đôi mắt phượng dưới tròng kính anh nheo lại.

Hứa Kim Kim liên tiếp nuốt khan mấy cái, cô hỏi: "Anh tới đây khi nào vậy?"

Không phải nói anh đi kiểm tra phòng ngủ sao?

Mấy lời vừa rồi chắc anh không nghe thấy.

"Tôi vừa mới tới."

Hứa Kim Kim nghe vậy trầm tĩnh lại, chắc có lẽ anh không nghe thấy, cô cắn móng tay, dùng sức nói: "Vậy anh có muốn nói chuyện một lát không?"

Lục Yến im lặng nhìn cô hỏi: "Cô muốn nói chuyện gì?"

Cô muốn nói về chuyện kết hôn.

Hứa Kim Kim nói trong lòng, cô kìm lại rồi nói: "Anh là người địa phương sao?"

"Không phải."

Hứa Kim Kim lại hỏi tiếp: "Anh làm nghề gì?"

"Gần giống như đầu tư."

Đầu tư? Hứa Kim Kim nghĩ đến tiểu khu nơi họ sống, cô đoán khoản đầu tư của người hàng xóm này đã thất bại.

Cô không nói gì, người hàng xóm mới cũng không chủ động lên tiếng, nếu cứ tiếp tục như vậy, tiến độ dường như có chút quá chậm.

Hứa Kim Kim, thời gian không chờ đợi ai cả, nếu còn chần chừ nữa, mày sẽ bị Lục Yến tìm thấy.

Cô buông tay xuống túm lấy váy ngủ, ngẩng mặt lên, trong lòng tự động viên mình, cuối cùng lấy hết can đảm hỏi: "Anh thích dạng nữ …"

"Nữ, nữ…"

Lục Yến ngước mắt lên, ánh mắt anh rơi vào hàng mi đang run rẩy vì căng thẳng của cô, khóe môi anh hơi cong lên hỏi: "Cái gì?"

"Sao nữ."

"…"

Vừa nói xong, Hứa Kim Kim liền khép miệng lại, cô nhắm mắt lại, thầm mắng trong lòng: " Hứa Kim Kim, mày thật vô dụng."

Im lặng một lúc, cô nghe thấy một giọng nói dịu dàng trên đầu mình: "Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi đi trước."

Tôi có chuyện, chuyện lớn, chuyện liên quan đến chung thân đại sự của tôi.

Hứa Kim Kim nóng lòng đến đổ mồ hôi, nhưng cô nói lại thành: "Được, vậy anh nghĩ ngơi sớm đi, cảm ơn anh."

"Không có gì."

Lục Yến nói xong liền xoay người bước ra cửa, vừa định mở cửa thì anh dừng lại, liếc nhìn phía sau.

Hứa Kim Kim vẫn đứng ở chỗ vừa rồi, khuôn mặt trắng như sứ cau mày.

Anh mở cửa mà không nói gì.

"Thật phiền, tôi nguyền rủa anh không bao giờ có con." Một tiếng lẩm bẩm nhỏ vang lên, tuy giọng nói rất nhỏ nhưng anh vẫn nghe thấy rõ ràng, tay cầm cán cầm của Lục Yến cứng đờ, sau một hồi im lặng, anh đóng cửa lại rồi quay lại.

Hứa Kim Kim nghe thấy tiếng bước chân, cô ngừng chửi rủa, đang định mở miệng thì một giọng nói ôn hòa như gió xuân rơi xuống trên đầu cô.

"Trên vai cô…"

Hứa Kim Kim sửng sốt một chút, hỏi: "Vai tôi làm sao?"

Giọng nói ôn hòa như gió xuân ngập ngừng, nói ra một câu còn đáng sợ hơn cả câu chuyện kinh dị: "Có gián."

Sau một hồi im lặng, trong nhà vang lên một tiếng hét chói tai.

Lục Yến nhìn cái đầu nhỏ vùi trong ngực mình, anh rũ mi xuống, nở nụ cười.

"Mau bắt nó đi đi, nhanh lên, tôi sợ chết mất…"

Hứa Kim Kim mơ hồ cảm giác được trên vai mình có thứ gì đó bò tới, mặt cô áp vào cánh tay Lục Yến, không dám cử động.

Ánh mắt Lục Yến dừng lại trên bờ vai mảnh khảnh của cô, chỉ có sợi ren xanh nhạt bên cạnh tấm vải cotton trắng, anh giơ tay vuốt ve, chậm rãi nói: "Đừng sợ, tôi đuổi nó đi rồi."

Hứa Kim Kim nắm lấy cổ áo anh, cô lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên: "Thật sao?"

Khi cô ngẩng đầu lên, tóc cô xõa ra sau đầu, mái tóc dài xõa thẳng xuống.

Mái tóc tuột khỏi tay Lục Yến.

Lục Yến cúi đầu nhìn người trong ngực, giọt nước mắt mơ hồ tròn xoe lấp lánh, cô chỉ ngước mắt lên, nửa mặt dưới vẫn áp vào cánh tay anh, hơi thở gấp gáp nóng bỏng của cô nhẹ nhàng rơi xuống.

Đôi mắt anh tối sầm, trong giọng nói có chút câm lặng: "Thật sự."

Hứa Kim Kim từ khi sống ở đây đã bị Tiểu Cường quấy rối, cô thật sự không muốn lại bị dọa mất ngủ nên cô thu tay lại, giọng nói nức nở hỏi: "Anh có thể kiểm tra lại lần nữa cho tôi không, nếu không… tôi không dám ngủ."

Lục Yến nhìn đầu ngón tay trắng nõn thanh tú vô tình rơi xuống cổ áo anh, cảm giác mềm mại mát lạnh mơ hồ truyền đến từ cổ anh, anh cong khóe môi đáp: "Được."

-

Nửa tiếng sau, Lục Yến ra khỏi nhà Hứa Kim Kim, vừa đi ra ngoài chợt nghe thấy ở tầng dưới có tiếng bước chân, anh liếc nhìn tầng dưới thì thấy một người đàn ông trung niên đang xách một túi nước đi lên cầu thang.

"Là Yến tiên sinh phải không?"

Lục Yến gật đầu: "Là tôi."

Người đàn ông cầm nước, mỉm cười nói: "Xin lỗi, bởi vì có chuyện nên nước giao đến muộn."

"Không sao." Lục Yến nhận lấy nước, anh bình tĩnh nói.

"Thật xin lỗi hôm nay đã làm phiền anh, nếu không ban đêm tôi lại bị gián đánh thức."

Hứa Kim Kim đứng ở cửa, cô hướng về phía bên cạnh nói lời cảm ơn.

Lục Yến nhìn cô nói: "Không phiền, chuyện dễ mà."

Hứa Kim Kim cong môi, cô dùng tay chạm vào tay nắm cửa: "Vậy chúc anh ngủ ngon."

"Chúc ngủ ngon."

Lục Yến nhìn cô đóng cửa lại, anh xoay người xuống lầu.

Khi nhìn thấy người đưa nước nhìn thẳng vào vị trí phía sau, ánh mắt anh tối sầm lại hỏi: "Còn gì nữa không?"

Người đưa nước cười khô khan lắc đầu: "Không có gì."

Nói xong ông ta xoay người bước xuống lầu.