Giới Tu Tiên Này Kỳ Lạ Quá

Chương 48

Cuối cùng Tống Nhất cũng lên tinh thần, cô đang chăm chú nghe giảng, bởi vì cô vẫn cảm thấy rất hứng thú với tình hình sau khi cô phi thăng: Tại sao giới tu tiên lại sa đọa ra nông nỗi này? Dù sao cũng phải có nguyên nhân chứ?

Cô đã xem sách giáo từ trước, nội dung trong sách đã in vào trong đầu cô, nhưng có một vài nội dung tóm lược trong sách khiến cô rất khó xác định tình hình thực tế, giáo viên giảng thì lại phong phú hơn nhiều.

Lâm Tắc quan sát trạng thái của Tống Nhất, sau khi phát hiện cô không tiếp tục buồn ngủ thì thở dài tiếc nuối.

"Sao thế?" Tống Nhất hỏi.

Trong tiết học đầu giờ sáng hôm nay, việc Lâm Tắc giúp đỡ cô đã khiến cô có cái nhìn mới về cậu ta: Tên này cũng không phải là chuyện gì cũng đòi tiền mà.

Lâm Tắc bèn nói: "Tôi còn định bán dịch vụ cho cậu nữa, nếu như cậu buồn ngủ thì tôi để ý thầy giúp cậu, bao tháng bao năm luôn cũng được, lúc nãy đã để cậu dùng thử rồi, trải nghiệm rất tốt đúng không?"

Tống Nhất: ...

"Ý cậu là trải nghiệm phạt đứng cùng với tôi rất tốt à?"

"Đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ."

"Lâm Tắc, Tống Nhất, ngoài giờ học vẫn chưa nói đủ hả? Đứng ở cuối lớp nghe giảng đi." Thầy giáo cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ.

Không sai, giáo viên Văn sử chính là thầy chủ nhiệm, việc Tống Nhất hòa nhập với lớp học khiến ông ấy vừa mừng vừa lo: Sao lại chọn phương pháp hòa nhập của học sinh đau đầu thế này?

Hai người lại ỉu xìu đứng ở cuối lớp, hân hoan chịu phạt đứng.

Trong đầu vang lên một giọng nói: "Gϊếŧ tên tiểu quỷ này đi, cậu ta phiền quá, cậu ta đang khiến cậu mất mặt trước mọi người, tất cả đều là lỗi của cậu ta."

Tống Nhất vung tay đập tâm ma bay ra ngoài, lần sau không thể để cô ta xem cô chơi trò chơi nữa, để cô ta xem bách khoa toàn thư về luật hình sự nhiều một chút.

Không ai biết chuyện xảy ra trong thức hải của cô, bề ngoài Tống Nhất vẫn đang chăm chú nghe giảng.

"Cho đến khi người phi thăng cuối cùng của giới tu tiên xuất hiện, hôm đó toàn bộ giới tu tiên đều bị hào quang bao phủ. Tiếp đón cầu vồng xuất hiện, nhưng khi ông ta giẫm lên cầu vồng chuẩn bị rời đi, lại đột nhiên rơi xuống, sau đó cười to, phi thăng chính là một trò lừa bịp! Sau đó ngã xuống. Các em nhớ kỹ đoạn này, sự ngã xuống của ông ta đánh dấu sự khởi đầu của kiếp nạn văn minh, tất cả đều là trọng điểm thi đấy!"

Có phải trọng điểm thi hay không không quan trọng, điều mà Tống Nhất để ý nhất đó là: "Tại sao phi thăng lại là trò lừa bịp?"

Cô trực tiếp đưa ra thắc mắc ở ngay trên lớp học.

Chẳng phải phi thăng là chuyện mà vô số tu sĩ theo đuổi hay sao?

Cô chết ở ngay trong kiếp nạn lớn chỉ cách phi thăng một bước.

Nếu như phi thăng là một trò lừa bịp, vậy bọn họ đang làm gì? Đang làm trò cười ư?

Câu nói này giống như một lời phủ nhận đại đạo mà trước giờ Tống Nhất luôn theo đuổi, thảo nào cô lại có phản ứng lớn như vậy.

Cho dù việc cô chen ngang có chút không lễ phép, nhưng thầy giáo cũng không phê bình cô, mà tiếp tục nói.

"Nghe nói, sau khi phi thăng, tu sĩ có thể đến một thế giới khác hoàn hảo hơn, nơi đó là xã hội lý tưởng mà mỗi người đều hướng tới, không già không chết, thích gì làm nấy, đó là "Tiên" hoàn hảo. Xưng hô "Thượng tiên" trước khi phi thăng chẳng qua chỉ là một loại lấy lòng, chứ không phải thật sự thành niên. Chỉ có phi thăng mới là tiên thật."

"Có lẽ ở thời thượng cổ, quả thật có thế giới như vậy tồn tại. Nhưng ít nhất ở thời kỳ cuối của kỷ nguyên tu tiên cũ, thế giới kia đã không còn tồn tại nữa. Hơn nữa, là thiên đạo không cho phép tu sĩ phi thăng, những tu sĩ mạnh này liên tục cướp lấy quá nhiều tài nguyên, sự ngã xuống của bọn họ là một loại trả lại cho giới tu tiên. Giống như lúc người phi thăng này ngã xuống, linh khí suy yếu của đất trời đã trở nên dày hơn hai phần."