Giới Tu Tiên Này Kỳ Lạ Quá

Chương 49

Biểu cảm của Tống Nhất trở nên trống rỗng.

Hóa ra nghịch thiên mà đi, xông pha ra một khoảng đất trời, cuối cùng vẫn không thoát được số phận trở thành chất dinh dưỡng ư?

Nhưng so với việc trở thành chất dinh dưỡng của một ai đó, dường như việc trở thành chất dinh dưỡng của một thế giới cũng dễ chấp nhận hơn một chút?

"Sau khi phát hiện chân tướng này, vô số tu sĩ không thể nào chấp nhận được sự thật này, càng rơi vào trạng thái điên cuồng hơn, thậm chí còn bắt đầu gϊếŧ hại lẫn nhau một cách vô nghĩa, bọn họ cho rằng, nếu có thêm nhiều người tu tiên chết hơn thì bản thân sẽ an toàn. Giới tu tiên ngày càng hỗn loạn."

Sự phát triển này không hề khiến người ta bất ngờ.

Ở giới tu tiên, những đại lão sau khi đạt đến cảnh giới nhất định thì sẽ ít hoạt động ở bên ngoài hơn, có người bế quan nhiều năm vì muốn sớm đột phá, cũng có người cảm thấy ra tay bừa bãi sẽ làm giảm đẳng cấp của mình...

Bọn họ ít tham gia tranh đoạt nhưng cũng không phải là thật sự không ham muốn gì, mà là không còn nhiều thứ đáng để bọn họ cảm thấy hứng thú.

Nhưng nếu như có người nói với bọn họ rằng, gϊếŧ chết càng nhiều tu sĩ, gϊếŧ chết đối thủ cạnh tranh, có thể giúp bản thân thu hoạch được một chút hy vọng sống, chắc chắn bọn họ sẽ đi làm. Dù sao cũng đã vô duyên với phi thăng, chi bằng tự tìm cách sống sót.

"Điều gay go hơn đó là, cánh cửa thế giới do người phi thăng kia mở ra đã thu hút "Hư vô", nó có thể ăn mòn mọi thứ. Cho dù là nhân tộc, yêu tộc, vật chết... Tất cả đều sẽ biến mất. Không gian sinh tồn của đám yêu thú bị dồn nén, chỉ có thể xâm chiếm thế giới của con người. Nhiều nơi bùng phát thú triều, giới tu tiên gần như hủy diệt..."

Thực tế nếu là như vậy, Tống Nhất ngã xuống lại là một chuyện tốt.

Thế giới kia vốn vận hành theo quy luật cá lớn nuốt cá bé, mà khi kiếp nạn văn minh đến, môi trường của toàn bộ giới tu tiên lại càng thêm tồi tệ hơn.

Tâm trạng của Tống Nhất rất phức tạp, cho đến khi nghe thầy giáo nói: "Được rồi, bài tập hôm nay là viết một đoạn văn ngắn không dưới 500 chữ dựa trên những suy ngẫm về kiếp nạn văn minh."

Tâm trạng phức tạp của Tống Nhất đột nhiên im bặt: Gì cơ?

Cô học thuộc những thứ này còn chưa đủ? Ý nghĩa của việc viết đoạn văn ngắn là gì?

Thầy chủ nhiệm không thích dạy quá giờ, giao bài tập xong bèn đi luôn. Tống Nhất nhanh chóng đuổi theo: "Thưa thầy, em có thắc mắc."

"Em nói đi."

"Những gì thầy giảng em đã nhớ hết rồi."

Thầy chủ nhiệm rất vui mừng, đương nhiên ông ấy cũng để ý thấy thái độ của Tống Nhất hôm nay rất nghiêm túc.

Đang chuẩn bị khen cô hai cô thì nghe thấy cô hỏi: "Nhưng tại sao em phải viết văn ạ?"

Thầy chủ nhiệm: “...”

Quả nhiên vẫn cần phải quan sát đặc biệt.

"Viết văn là một cách để em bày tỏ quan điểm và tình cảm. Thầy có thể cảm nhận được em có rất nhiều cảm nghĩ mà? Vậy tại sao không thể bày tỏ thông qua phương thức này chứ?"

Tống Nhất do dự một lát, sau đó bày tỏ chắc chắn: "Thưa thầy, em không có cảm nghĩ, không thể viết ra được. Vậy nên em không viết được không?"

Đoạn lịch sử này thật sự khiến cô bùi ngùi không thôi, tâm trạng phức tạp. Nhưng nếu phải bày tỏ ra, phải viết ra, cô thật sự không biết mình nên viết gì.

Cảm giác như sau khi tiêu hóa hết những cảm xúc phức tạp thì chẳng còn lại gì. Bắt cô phải viết ra? Trong đầu Tống Nhất trống rỗng.

Ngay cả những cảm xúc cơ bản nhất cô còn không biết bày tỏ với người khác, càng đừng nói đến việc viết tràng giang đại hải.

Hơn nữa cái này không có liên quan gì đến tu luyện đâu nhỉ?

"Không được." Thầy chủ nhiệm vô tình bác bỏ suy nghĩ của cô: "Bạn nào cũng phải viết, những chuyện không rành càng phải luyện tập nhiều hơn, hay là thầy cho em thêm mấy bài nữa nhé?"

Nhìn thấy biểu cảm hoảng sợ của Tống Nhất, thầy chủ nhiệm bật cười: "Đùa em thôi, cứ từ từ. Bạn Tống Nhất, thầy được biết từ các thầy cô khác rằng, em rất quan tâm đến việc tu luyện mạnh lên. Vậy chắc em phải biết, Văn sử là nền tảng của tất cả mọi thứ. Dù là tu luyện hay là làm những chuyện khác."