Giới Tu Tiên Này Kỳ Lạ Quá

Chương 47

Cô ta đã nhìn trộm một hồi lâu, đến lúc Tống Nhất không chơi được nữa mới không nhịn được mà lên tiếng: "Vừa rồi lúc đánh quái cô nên đi sang bên trái, trình độ kém quá trời!"

"Cô giỏi thì cô lên đi!"

"Chỉ cần cô đồng ý nhường quyền khống chế cơ thể."

Nhường quyền khống chế cơ thể là chuyện không thể nào, cho dù Tống Nhất cảm thấy cô ta rất suy yếu, nhưng dù có chiếm cơ thể thật thì chắc cũng không thể gây ra chuyện lớn gì.

Hiển nhiên là cô ta cũng biết điểm này, không lấy được cơ thể, cô ta cũng không thất vọng, mà còn nhiệt tình khuyến khích: "Có thể vượt được cơ chế phòng ngự của linh võng này, cô nghiêm túc cảm nhận thử đi..."

Tống Nhất cảnh giác hỏi: "Cô làm như vậy có mục đích gì?"

Cô ta trợn mắt: "Như cô thấy đấy, bây giờ tôi chẳng làm được gì. Nhưng cô không thể thăng lên Kim Đan, cô sẽ khó chịu, mà cô khó chịu chẳng khác nào tôi khó chịu!"

Nảy sinh tâm ma vì một trò chơi cũng thật là...

Tống Nhất là một người quyết đoán, nhất định phải thăng lên Kim Đan, nhất định phải khống chế được tâm ma!

Thế là, cô lén thâu đêm.

Chuyện cô biết vượt cơ chế phòng ngự đương nhiên không thể nói với Lý Văn Văn, nếu như cô bé biết, chắc chắn sẽ nhờ Tống Nhất giúp.

Việc học Đạo đức tư tưởng của Tống Nhất có hiệu quả rõ ràng: Mọi người đều có trách nhiệm chăm sóc sức khỏe thể chất và tinh thần cho trẻ vị thành niên.

Trải qua một đêm phấn đấu, cuối cùng cô đã tự đánh lên Kim Đan Kỳ mà không dựa vào nạp tiền, không dựa vào chơi thay.

Hậu quả rất rõ ràng, trong tiết học đầu giờ sáng, cô đã bắt đầu buồn ngủ.

Tống Nhất gật gù như gà mổ thóc.

Bỗng có người chọc cô một cái.

Tống Nhất giật mình tỉnh táo lại, nhìn về phía Lâm Tắc: "Làm gì vậy?"

Lâm Tắc điên cuồng nháy mắt với cô.

Hình như bị một bóng râm bao vây.

Tống Nhất chậm rãi quay đầu lại, thầy chủ nhiệm đứng ở sau lưng cô. Thầy giáo nở một nụ cười hiền lành và nói: "Bạn Tống Nhất buồn ngủ như vậy, thế thì đứng lên nghe một lát đi. Lâm Tắc, em tốt với bạn như vậy, cũng đứng cùng em ấy luôn đi."

Hai người ỉu xìu cúi đầu đứng ở cuối lớp học.

Trong phòng học vang lên tiếng cười khe khẽ.

Tống Nhất xấu hổ đến đỏ cả mặt, cô đang làm gì vậy? Ngủ trong giờ học?

Thật là mất mặt quá đi!

Cô có thể không hứng thú với những môn học ở đây, nhưng cô nên lợi dụng thời gian này để làm chuyện quan trọng hơn. Mà kẻ đầu sỏ gây ra tất cả những chuyện này lại là một trò chơi mà cô không để vào mắt!

Cô vẫn luôn kiên trì tốt việc không bị những thứ bên ngoài mê hoặc, nhưng nghĩ lại, chẳng biết từ bao giờ cô đã bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức cho những thứ bên ngoài.

Trò chơi khác với tập luyện, tập luyện thất bại sẽ bị tốn hết thần thức và linh lực, sau mấy lần chắc chắn phải sửa chữa, nhưng chơi đi chơi lại trò chơi thì không phải trả giá đắt, sự cố chấp của Tống Nhất dâng lên nên đã quên cả thời gian.

Điều hỏng bét hơn là, với sự cảnh giác của cô, tại sao có thể ngủ trong phòng học có nhiều người như vậy chứ? Thậm chí còn không phát hiện thầy giáo đứng ở sau lưng.

Nếu như người xuất hiện sau lưng là kẻ thù, cô đã chết không biết bao nhiêu lần rồi!

Chỉ là một trò chơi mà đã khiến đạo tâm của cô dao động!

Tống Nhất bắt đầu tự kiểm điểm lại bản thân.

Sau bữa sáng, Lý Văn Văn gọi cô: "A Nhất, cuối cùng cậy cũng lên tới Kim Đan rồi? Cùng nhau chơi không?"

Tống Nhất đắn đo một lát, trên khuôn mặt bánh bao lộ ra biểu cảm hào phóng hy sinh: "Chơi!"

Cô vẫn chưa luyện đến phi thăng, không có đủ căn cứ thực tế để thuyết phục mọi người, thế nên vẫn phải tiếp tục thực hiện tinh thần "Hy sinh".

Còn chuyện đạo tâm bất ổn? Ừm, trước đây Lý Văn Văn từng nói, không đập đi thì sao xây lại được...

"Hôm nay chúng ta sẽ giảng về kiếp nạn văn minh. Thật ra trước khi thời kỳ đen tối đến, kỷ nguyên tu tiên cũ đã xuống dốc không phanh. Xâm chiếm và cướp đoạt khiến cho tài nguyên của cả giới tu tiên bị hao tổn nhanh chóng, linh khí ngày càng suy yếu."