Giới Tu Tiên Này Kỳ Lạ Quá

Chương 46

Thậm chí Tống Nhất còn có xúc động muốn quăng lệnh bài thân phận, may mà Lâm Tắc nhắc nhở cô: "Đập lệnh bài cũng vô ích, đập hỏng là phải tốn tiền sửa đấy. Còn nữa, chỗ tôi cũng cung cấp dịch vụ chơi trò chơi thay, cậu có cần không?"

Một thương nhân đạt tiêu chuẩn, ngoài thành tích không tốt cho lắm ra, cái gì cũng phải biết một chút.

Nhưng cậu ta không ngờ rằng, người đầu tiên ủng hộ việc làm ăn này lại là Tống Nhất trông như không hề biết chơi trò chơi.

"Không cần, cảm ơn." Tống Nhất vẫn từ chối như mọi lần, nhưng giọng điệu hôm nay có cảm giác như đang nghiến răng nghiến lợi.

Khỏi cần nghi ngờ, thuê Lâm Tắc chơi thay sẽ chỉ tốn nhiều tiền hơn. Cô còn không chịu nạp tiền, sao có thể bỏ nhiều tiền hơn vì trò chơi này chứ?

Hơn nữa, tự mình chơi qua mới có sức thuyết phục, mới có thể dùng trải nghiệm của bản thân để nói với mọi người: Trò chơi như vậy hoàn toàn không đáng để lãng phí thời gian, tiền tài và tình cảm (Tuy rằng cô đã loáng thoáng có xu hướng trở thành một tấm gương tiêu cực).

Không sai, quan điểm của cô về trò chơi vẫn trước sau như một: Trò chơi rác, dạy hư học sinh!

Chuyện khiến người ta nổi nóng hơn đã tới: Đến buổi tối, cô bị cưỡng ép offline!

Đến thời gian bảo vệ trẻ vị thành niên, rất nhiều chức năng trên lệnh bài thân phận sẽ bị hạn chế, trò chơi chính là một trong số đó.

Cô còn chưa đột phá Kim Đan nữa!

Trước đó bị xem như trẻ con, Tống Nhất cảm thấy mượn thân phận trẻ con để bảo vệ mình cũng khá tốt. Nhưng khi nhìn thấy hạn chế của thân phận trẻ con, Tống Nhất vừa điên cuồng ấn màn hình vừa hét: "Ta là lão tổ của mi! Mau mở quyền hạn cho ta! Bia thiên mệnh gì đó kia, chắc mi cũng nhìn thấy ta rồi đúng không?"

Đương nhiên, màn hình sẽ không có bất kỳ sự đáp lại nào.

Trái lại Lý Văn Văn rất lo lắng: Làm sao đây, hình như cô bé đã lỡ mang Tống Nhất lên một con đường không có lối về rồi?

Trước đây Tiểu A Nhất ngoan ngoãn biết mấy, bây giờ thì hay rồi, chưa học được mấy cái khác, lại học được cách mắng người trước, còn xuất hiện cả loại lời như "Lão tổ của mày".

Bản thân Tống Nhất không cảm thấy mình đang mắng chửi người khác, cô chỉ cảm thấy mình đang trình bày một sự thật.

"Đáng ghét!"

Giọng nói này khiến Tống Nhất đồng tình, nhưng ngay sau đó, cô đã nhận ra sự khác thường: Là ai đang nói chuyện?

Là cái thứ trong thức hải của cô!

Thức hải của Tống Nhất rất mênh mông, nhưng bên trong lại một mảng đen kịt, giống như vực sâu không thấy ánh mặt trời.

Ở thời kỳ đỉnh cao của cô, thần thức của cô có thể lấp đầy toàn bộ thức hải, mà bây giờ, nó giống như hoang mạc bị rút cạn. Trong môi trường đen kịt thỉnh thoảng có một số thứ sáng lấp lánh lóe lên, chính là những mảnh vỡ thần thức của cô.

Tên đó vẫn luôn ở trạng thái suy yếu hôn mê, yên lặng trong đêm tối, không ngờ lại đột nhiên tỉnh lại.

Lòng Tống Nhất hơi trầm xuống: "Tôi không tu luyện, tại sao cô lại tỉnh lại được?"

Kiếp này, cô muốn hoàn toàn thoát khỏi sự dây dưa của cô ta.

"Ai bảo tôi, à không, là thiên phú của cô mạnh như vậy chứ." Đối phương cười hì hì nói.

Cô ta coi mảnh vỡ thần thức của Tống Nhất như những hòn đảo lơ lửng trong không trung, nhảy nhót qua từng cái.

Quả nhiên, vừa tỉnh lại là cô ta không thể yên tĩnh được.

"Tuy cô không cố ý tu luyện nhưng tất cả những thứ ở đây đều đang nuôi dưỡng cơ thể và thức hải của cô. Đây là chuyện mà cô muốn cũng không ngăn nổi. Cô cố gắng không đánh thức tôi, nhưng cô có để ý tới một điểm hay không, vì trò chơi này, thần thức của cô đã hoạt động rất mạnh."

Một trò chơi trông không đáng tin cậy chút nào, vậy mà cũng có thể đạt tới hiệu quả rèn luyện thần thức ư?

Nhưng loại hiệu quả này rất nhỏ, hoàn toàn không bằng minh tưởng nghiêm chỉnh.

Lúc minh tưởng Tống Nhất đã kiểm soát không cho bản thân tu luyện, nhưng lúc chơi trò chơi lại ở trạng thái không tự chủ.