Giới Tu Tiên Này Kỳ Lạ Quá

Chương 32

Trên đường đến nhà ăn phải gọi là vạn con ngựa phi nhanh.

Tống Nhất từng gặp hình ảnh tương tự ở một số thành trì bị yêu thú tập kích hoặc thành trí có nạn dân chạy nạn.

Ngày trước cướp đoạt báu vật ở bí cảnh, cô cũng từng gặp cảnh tương tự khi mọi người không hẹn mà cùng đỏ mắt lao tới nơi có báu vật.

Nhưng rất hiển nhiên, trong phòng học không có yêu thú đuổi theo và tấn công bọn họ, trong nhà ăn cũng không có báu vật xuất hiện.

Đồ ăn ở nhà ăn cũng không miễn phí, nhưng cũng gọi là giá rẻ. Vừa có thức ăn bình thường không chứa linh khí, cũng có linh thực ẩn chứa linh khí.

Tống Nhất không có kinh nghiệm tranh cơm, nhìn thấy dáng vẻ đần độn của cô, Lý Văn Văn quả quyết lấy đồ ăn mà mình thích để vào trong đĩa ăn của cô: Cô bé cảm thấy khẩu vị của mình sẽ không sai được.

"Nhanh lên nhanh lên, đằng sau mọi người tới hết rồi kìa."

Ngay cả quét mã tính tiền Tống Nhất cũng không thành thạo.

Ở giới tu tiên trước đây, ngoài việc có thể thành linh thạch làm tiền tệ ra thì các loại báu vật như pháp khí, đan dược, bùa chú cũng có thể dùng để đổi đồ.

Nhưng hệ thống tiền tệ hiện nay đã hoàn chỉnh, linh khí chiết xuất từ linh thạch vẫn rất có giá trị, nhưng bản thân nó đã hiếm khi được lưu hành dưới dạng tiền tệ.

Tiền tệ phổ biến hiện nay là linh tệ, lệnh bài thân phận cá nhân đều có thể khóa số dư lại.

Hiện giờ thân phận của Tống Nhất là trẻ mồ côi, mỗi tháng đều sẽ được phát trợ cấp, đảm bảo nhu cầu sinh hoạt cơ bản không thành vấn đề.

Hôm qua lúc nhận được lệnh bài thân phận, trợ cấp tháng này của cô cũng đã được gửi vào trong tài khoản, nhưng rất hiển nhiên, cô không hề có cảm giác công nhận đối với mấy con số trong tài khoản kia.

Linh thạch, báu vật đều là những thứ có giá trị, mang đi đổi đồ là chuyện bình thường. Nhưng một con số sao có thể đổi được đồ chứ?

Ngẫm lại, Lâm Tắc bán báu vật có giá trị đi chỉ vì đổi lấy những con số chẳng có ý nghĩa gì, cô còn cảm thấy cậu ta thiệt thòi.

Lý Văn Văn trả tiền giúp cô trước, nhưng cô bé vẫn nói rất công bằng "Chỉ mời lần này thôi nha, cậu vẫn chưa phải là em gái tớ, không thể cung cấp tiền tiêu vặt cho tớ, thế nên tớ không thể lần nào cũng mời cậu được."

Bây giờ cô bé cũng chỉ là bạn nhỏ có tiền tiêu vặt không nhiều, không thể nghèo mà còn hào phóng.

Sau khi quen thuộc với thao tác chuyển khoản trả tiền, Tống Nhất bèn chuyển tiền bữa sáng cho cô bé: "Cảm ơn cậu, tớ mời cậu ăn sáng."

Thật ra thao tác này cũng không phức tạp, cô quen tay rất nhanh, chẳng qua cô cần phải thiết lập khái niệm rằng con số này là tiền tệ.

Lý Văn Văn bày tỏ khen ngợi sự hào phóng của A Nhất.

Nhưng Tống Nhất vẫn không hiểu: "Tại sao không đổi tiền thành linh thạch hoặc là báu vật? Không cảm thấy nó đột nhiên ít đi ư?"

Linh thạch hoặc báu vật để ở trong túi trữ vật thì đó là của mình, nhưng một con số trên lệnh bài làm sao có cảm giác sở hữu được chứ?

"Đặt ở trong túi trữ vật phiền phức lắm, lúc muốn mua thì mua mới tiện chứ." Lý Văn Văn bật cười: "A Nhất, cậu ngốc thật đó, mấy con số kia sẽ không đột nhiên ít đi, trừ phi cậu chuyển khoản. Nhận và chuyển tiền đều có lịch sử cả đấy."

Cô bé cảm thấy một số suy nghĩ của Tống Nhất rất viển vông, quả nhiên là em gái nhỏ cần chăm sóc.

So sánh với Tống Nhất, Lý Văn văn cảm thấy mình trở thành một bạn nhỏ chín chắn, điều này khiến cô bé cảm thấy rất có thành tựu.

"Mau ăn cơm đi, sắp nguội hết rồi."

Mà bạn nhỏ nào đó tự nhận là không quan tâm đến ham muốn ăn uống lại là người ăn ngon lành nhất.

Thật ra Lý Văn Văn có chút kén ăn, muốn ăn cái này một ít, cái kia một ít, nhưng chưa chắc đã ăn được hết.

Tống Nhất thì món gì cũng có thể ăn.