Giới Tu Tiên Này Kỳ Lạ Quá

Chương 33

Cô ăn linh thực rất ngon miệng, đồ ăn bình thường cô cũng cảm thấy rất ngon.

Nhìn Tống Nhất, Lý Văn Văn cảm thấy khẩu vị của mình cũng tốt hơn nhiều.

Tống Nhất bị nhìn đến đỏ cả mặt, vớt vát lại tôn nghiêm cho bản thân: "Bây giờ cơ thể tớ thiếu năng lượng, không phải tham ăn."

Đợi cô đến Trúc Cơ ích cốc thì sẽ không ăn nữa.

Lý Văn văn đẩy đồ ăn sáng sang phía cô: "Cậu ăn nhiều một chút, ăn được không phải chuyện xấu, ăn vui vẻ càng không phải."

"Ham mê những thứ bên ngoài không có lợi cho đạo tâm. Căng da bụng chùng da mắt, không có lợi cho cơ thể."

Đều nói tu tiên không có năm tháng, một ngày ăn ba bữa, liên tục cắt ngang việc tu luyện thì làm sao tịnh tâm được?

"Không có lợi nhưng cũng chẳng có hại mà. Hơn nữa cậu ăn vui vẻ chính là cái lợi rồi." Lý Văn Văn cảm thấy đứa trẻ ngoan đã bị dạy hư rồi: "Cậu nghe ai nói hươu nói vượn vậy? Tớ nói cậu hay, cậu còn nhỏ, vốn không hiểu thế nào là đạo tâm."

Một đứa trẻ bảy tuổi thật nói một bà già sống hơn bốn trăm năm không hiểu đạo tâm.

Tống Nhất im lặng.

Lại thấy Lý Văn Văn tiếp tục gật gù đắc ý: "Tớ bảo cậu này, đạo tâm của tớ chính là ăn chơi, không cần đi học, nhưng bây giờ đã bị hủy rồi. Ôi tớ biết làm thế nào, không đập đi thì sao xây lại được."

Tống Nhất ngẩn ra, như thể có điều ngộ ra.

Nhưng cô nhanh chóng lắc chút nhận thức đó ra khỏi đầu: Đây là điều có thể giác ngộ ư? Chắc chắn không thể, nhất định sẽ bị lạc lối!

Nói là không thể bị Lý Văn Văn làm ảnh hưởng, nhưng không muốn bị ảnh hưởng cũng khó.

Lúc trở về phòng học, Tống Nhất vẫn còn đang suy nghĩ chuyện "Không đập đi thì không thể xây lại": Có lẽ đại đạo rất đơn giản, biết đâu Lý Văn Văn chính là kiểu nhân vật trở lại nguyên dạng thì sao?

Còn Lý Văn Văn thì đã vọt tới trước bên cạnh Lâm Tắc: "Cậu còn bùa không? Tôi mua hết!"

Khi đi nhà ăn cô bé đã dùng bùa đi nhanh mua từ chỗ Lâm Tắc.

Mọi người cũng dùng bùa đi nhanh, nhưng hai người lại nhanh hơn những người mua bùa từ tiệm tạp hóa hoặc các nơi khác, điều này chứng tỏ hiệu quả của bùa có sự khác biệt.

Lý Văn Văn cảm nhận được hiệu quả nên quay lại mua.

Lâm Tắc nở một nụ cười, không hề cảm thấy ngạc nhiên: Mấy thứ như bùa chú, những học sinh ngoại trú khác có thể mang vào, tiệm tạp hóa có thể nhập hàng, học sinh nội trú cuối tuần cũng có thể bổ sung. Không có một ít bản lĩnh, sao cậu ta có thể làm ăn lâu dài chứ?

"Hôm nay bán hết rồi. Nếu như cần thì sau này có thể tìm tôi đặt hàng, cung cấp lâu dài." Lâm Tắc thành thạo nói: "Bùa mà tôi bán khác với những sản phẩm sản xuất dây chuyền ở ngoài kia, tất cả đều do bùa tu cấp cao chế tác thủ công, bảo đảm chất lượng."

"Ghê nha Lâm Tắc! Chắc chắn tôi sẽ là khách hàng lâu dài của cậu, có thể giảm giá cho tôi nhiều hơn được không?"

"Vậy đi, cậu giới thiệu cho tôi nhiều khách hàng hơn, tôi sẽ trích phần trăm cho cậu."

"Còn có chuyện tốt như vậy ư?"

Nhìn thấy Lý Văn Văn hai mắt sáng ngời, nhanh chóng nhập bọn với Lâm Tắc, Tống Nhất lặng lẽ đá những suy nghĩ gì mà "Đại đạo rất đơn giản" với cả "Trở lại nguyên dạng" sang một bên.

Tiết học đầu tiên chính là Toán học khiến người ta bi thương, đối với Tống Nhất mà nói, cái này còn khó hiểu hơn cả công pháp tối nghĩa.

Giáo viên Toán học lại rất thích Tống Nhất, bởi vì dáng vẻ xụ mặt nghe giảng của cô trông rất tập trung, tạo nên sự khác biệt rõ ràng với những học sinh ngủ gà ngủ gật kia.

"Đừng ngủ nữa đừng ngủ nữa, tối hôm qua mấy giờ ngủ hả? Các em nhìn Tống Nhất đi, tập trung biết bao."

Làm gì có giáo viên nào có thể từ chối học sinh tốt chứ?

Sau khi tan học, ông ấy còn đặc biệt đến hỏi cảm nhận khi nghe giảng của Tống Nhất.

Tống Nhất rơi vào trầm tư: Loại tình huống này nên trả lời như thế nào mới không có sai lầm?