Giới Tu Tiên Này Kỳ Lạ Quá

Chương 31

Lâm Tắc chưa bao giờ cảm thấy mình là một đứa trẻ ngoan, nhưng cùng lắm cậu ta cũng chỉ nghịch sương sương, "Mở tiệm" miễn phí ở trong trường mà thôi.

Nhưng người bạn cùng bàn mới này lại có suy nghĩ rất nguy hiểm!

Một lát sau, giáo viên chủ nhiệm và Lâm Tắc cùng nhau đi vào phòng học, thầy ấy bác bỏ đề nghị muốn ngồi cùng bàn với Tống Nhất của Lý Văn Văn, còn bảo Lâm Tắc và Tống Nhất chung đυ.ng thật tốt.

Lâm Tắc vẫn có chút cảnh giác khi nhìn Tống Nhất.

Tống Nhất hỏi: "Cậu đã sợ đến mức này rồi, tại sao không chăm chỉ tu luyện?"

"Không phải tôi sợ, mà tôi sợ bạn cùng bàn của tôi bước vào con đường phạm pháp phạm tội." Lâm Tắc nghiêm túc nhấn mạnh.

"Yên tâm đi, tôi không có hứng với đồ của cậu. Tôi chỉ lấy ví dụ, không có tôi cũng sẽ có người khác tới cướp đồ của cậu. Chỉ có bản thân mạnh lên mới có thể tránh được những chuyện như vậy."

Lâm Tắc có chút cạn lời: "... Ngoài cậu ra, tôi chưa từng gặp ai khác. Tôi không chăm chỉ tu luyện cũng không sao, bởi vì tính mạng và tài sản của tôi đều được bảo vệ."

Tống Nhất khẽ lắc đầu: "Ngây thơ."

Cô bắt đầu tin tưởng trường học không có nguy hiểm rồi, nếu không suy nghĩ của Lâm Tắc cũng sẽ không ngây thơ như vậy.

"Chờ người khác bảo vệ." Đây là suy nghĩ mà một đứa trẻ trưởng thành không buồn không lo mới có. Chờ cậu ta bị hiện thực giáng đòn tàn nhẫn thì sẽ không như vậy nữa.

Lâm Tắc bình tĩnh thốt ra hai chữ: "Mù luật."

Một người đến lớp thường xuyên ngủ gật, thi nộp giấy trắng như Lâm Tắc đột nhiên nhận ra: Việc giáo dục bắt buộc thực sự rất cần thiết, nhất định phải để loại trẻ con nguy hiểm này cải tạo thật tốt!

Trẻ con bình thường nhiều thì việc buôn bán của cậu ta mới tốt được.

Tiết học đầu giờ sáng chỉ có nửa tiếng, không phải tiết học chính, chủ yếu là tiến hành ôn tập và củng cố nội dung bài học hôm qua, sau đó phân tích bài tập, giải đáp thắc mắc.

Mới khai giảng hai ngày, Tống Nhất chỉ thiếu một ngày lên lớp, thầy giáo cũng không hề lo lắng cho cô: "Em xem sách giáo khoa trước đi, sẽ đuổi kịp tiến độ nhanh thôi. Có vấn đề gì cứ hỏi thầy hoặc bạn học đều được."

Nhưng khi Tống Nhất xem sách giáo khoa trước mặt, sắc mặt cô bắt đầu trở nên cứng đờ.

Môn học bắt buộc của lớp một có "Văn sử", "Toán học", "Tự nhiên", "Minh tưởng" và "Đạo đức tư tưởng".

Ngọc giản trước mặt Tống Nhất chính là sách giáo khoa của các môn học này.

Ngoài môn "Minh tưởng" có liên quan đến dẫn khí nhập thể ra, cô không hiểu sự cần thiết của các môn học khác.

Được thôi, môn Tự nhiên cũng coi như có liên quan đến tu tiên, nói về các loại sinh mệnh, sinh thái, bao gồm cả việc giải thích sự tồn tại của các loại bí cảnh trong giới tu tiên hiện tại, còn có môi trường sống mà các loại linh thực ưa thích..., xem kỹ thì cũng khá thú vị.

Trước đây những thứ này đều phải dựa vào kinh nghiệm của bản thân người tu tiên, hoặc là do bí kíp tông môn truyền dạy.

Nhưng ba môn còn lại, Tống Nhất hoàn toàn không hiểu bọn chúng có liên quan gì đến tu tiên, sau khi lật hai trang sách Toán học, cô quả quyết bỏ cuộc, mở sách giáo khoa "Tự nhiên" ra.

Nhưng điều bực mình đó là, trong sách giáo khoa đang êm đẹp lại thỉnh thoảng chèn thêm mấy công thức toán học, khiến cho Tống Nhất giống như một đứa mù chữ vậy.

Sau khi kết thúc tiết đầu giờ sáng là thời gian ăn sáng.

Cho đến lúc này, Tống Nhất mới hiểu được cái gọi là "Bát tiên qua biển, mỗi người tự trổ phép thần thông".

Nếu như nói buổi sáng đi từ ký túc xá đến tòa nhà dạy học chỉ là vì đỡ tốn sức, vậy thì từ tòa nhà dạy học đến nhà ăn chính là cạnh tranh thật sự.

Tiếng chuông hết giờ vừa vang lên, Lý Văn Văn đã lập tức dán cho bản thân và Tống Nhất mỗi người một lá bùa đi nhanh, cuốn nhanh như gió về phía nhà ăn.