Thành Nhà Giàu Nhất Từ Thô Lỗ Game

Chương 23: Bảng Yêu Cầu Không Đáng Tin!

Trưa hôm sau, Mã Dương gửi bảng yêu cầu đã chỉnh sửa xong cho Bùi Khiêm.

Bùi Khiêm xem qua thấy bảng yêu cầu này thực sự quá tốt.

Đúng là viết như không viết vậy!

Tuy Bùi Khiêm chưa từng dấn thân vào ngành game nhưng bảng yêu cầu này là mẫu có sẵn trên trạm tài nguyên, trên đó cũng đề cập sơ qua một số quy tắc cơ bản để viết bảng yêu cầu.

Nói một cách đơn giản chính là càng chi tiết càng tốt.

Hình ảnh mà nhà thiết kế đề xuất thường hư ảo, mơ hồ, trong khi hình ảnh mà hỏa sĩ phải vẽ thường cụ thể, chi tiết.

Trong quá trình này rất dễ xảy ra sai sót.

Ví dụ như một nhà thiết kế muốn có một ‘nhân vật nam siêu đẹp trai’, đây là một tiêu chuẩn khá mơ hồ, căn bản không thể xác định được.

Thế nào mới được coi là ‘siêu đẹp trai’?

Nếu họa sĩ vẽ một nhân vật họ tự cho là siêu đẹp trai, liệu nhà thiết kế sẽ hài lòng ư? Chưa chắc.

Suy cho cùng, thẩm mỹ là một thứ rất chủ quan.

Do đó, các nhà thiết kế nên đưa ra các yêu cầu càng chi tiết càng tốt, tốt nhất là chính xác đến mức nhân vật này mặc quần áo gì, đội mũ gì, dùng vũ khí gì, có đặc điểm dễ nhận dạng gì vân vân.

Nếu có hình ảnh tham khảo tương tự thì càng tốt.

Trong giới game có một chuyện cười:

Thiết kế nói với lập trình: “Ta muốn một chức năng như này như kia! Ý tưởng thiết kế của chức năng này là gì, nó phải đạt được hiệu quả như thế nào!”

Lập trình cực kì không kiên nhẫn nói: “Ngươi nói luôn là copy từ chức năng nào của game nào đi rồi đưa cho ta xem.”

Thiết kế đi nói với họa sĩ, “Ta muốn nhân vật như này như kia! Nhân vật này phải có ngoại hình như thế nào, tính cách ra sao, phải nổi bật vẻ gì!”

Họa sĩ hết sức không kiên nhẫn nói: “ Ngươi nói luôn là bắt chước nhân vật nào đi rồi đưa hình cho ta xem.”

Cũng không hoàn toàn do lười mà chủ yếu là vì từ văn bản đến hình ảnh, thông tin thất thoát rất nhiều.

Mà khi lập một bảng yêu cầu tương tự thì hiển nhiên mô tả càng chi tiết, hình ảnh tham khảo càng phong phú càng tốt rồi. Như vậy mới có thể đảm bảo tác phẩm của họa sĩ không khác quá xa so với hình ảnh trong đầu nhà thiết kế.

Nhìn lại bảng yêu cầu của Mã Dương.

Hoàn toàn chính là tự mình mua vui!

Quan Vũ là một ví dụ.

“Hắn là một con rồng, rồng hình người.”

“Thân là Võ Thánh Long tộc, hắn được coi là đỉnh cao vũ lực.”

“Một đời hành tẩu trên mũi đao, hắn có một cách nhìn về chiến đấu và gϊếŧ chóc hoàn toàn khác với người bình thường.”

Hết.

Hay ví dụ như Mã Siêu.

“Ngoại hình nửa người nửa ngựa nên bị gọi là ‘dị tộc’.”

“Mã Siêu khác với những hoàng tử nhân mã khác, hắn có những đặc điểm rõ ràng của huyết mạch Long tộc ví dụ như trên đầu có sừng rồng.”

“Có lẽ cũng chính vì một nửa huyết mạch Long tộc nên Mã Siêu mới có được sức mạnh cường đại sánh ngang Long tộc.”

Một ví dụ khác là Gia Cát Lượng.

“Khi còn trẻ Gia Cát Lượng được mệnh danh là nhà phát minh, nhà vật lý học, kỹ sư cơ khí, kỹ sư điện khí vĩ đại nhất trong thời Tam Quốc.”

“Nghiên cứu của hắn bao gồm nhiều lĩnh vực tiên tiến như tia sét nhân tạo, vũ khí khí tượng, máy bay, phương tiện tự động, robot vân vân.”

“Đồng thời, hắn còn có nhiều danh hiệu như nhà thơ, nhà triết học, chuyên gia âm nhạc, nhà ngôn ngữ học vân vân.”

Phần miêu tả về Gia Cát Lượng nhiều hơn hẳn hai người trước, rõ ràng là Mã Dương càng viết càng hăng rồi.

Ngoài ra, còn có hàng loạt nhân vật như hộ vệ Long nữ Châu Thương, phượng hoàng mồ côi Bàng Thống, băng nữ thủy tinh Từ Thứ, con rối máy Hoàng Nguyệt Anh, lãnh chủ Huyết vực Quách Gia, thợ săn rồng loli Lữ Mông, hiệp sĩ bóng đêm Thái Sử Từ, kiếm sĩ cô độc Châu Du vân vân.

Về cơ bản, ngoại trừ tên và một số đặc điểm nổi bật thì khác hoàn toàn các nhân vật trong Tam Quốc rồi!

Những nội dung này cơ bản chẳng giúp được gì cho việc sáng tác của họa sĩ.

Vả lại, rõ ràng có thể dùng những từ ngữ đơn giản hơn.

Chẳng hạn như viết thẳng ra là “Quan Vũ là một con rồng hình người” là được rồi, những từ phía sau hoàn toàn vô nghĩa.

Nhưng đối với Bùi Khiêm, đây chính là một bảng yêu cầu hoàn hảo!

Hắn thậm chí còn vui đến mức tự đấm mình một cái.

Không hổ là Mã Dương, đáng tin ghê!

Nếu bảo Bùi Khiêm tự viết, chắc chắn hắn không viết được!

Quả nhiên kéo Mã Dương đến làm nhân viên của mình là một lựa chọn khá đúng đắn!

Bùi Khiêm không sửa một từ nào cả mà gửi luôn bảng yêu cầu cho Nguyễn Quang Kiến.

Năm phút sau, Nguyễn Quang Kiến trả lời.

“Bảng yêu cầu này của ngươi ngắn gọn quá rồi đấy?”

“Thế này ta rất khó vẽ, chẳng có một tiêu chuẩn rõ ràng nào cả.”

Bùi Khiêm sớm đã có chuẩn bị bèn lập tức nói: “Không sao, ngươi cứ tự do mà vẽ, thiết kế cũng tùy ý! Thậm chí nếu ngươi cảm thấy những yêu cầu này không đáng tin, không làm theo hoàn toàn cũng được, ta tin tưởng vào khả năng chuyên môn của ngươi!”

Nguyễn Quang Kiến: “... Không được, chúng ta đã ký hợp đồng thì phải có tiêu chuẩn, ngộ nhỡ đến lúc cãi nhau thì chẳng phải lại phiền phức à?

Bùi Khiêm vội vàng nói: “Thật đấy! Ta hoàn toàn tin tưởng trình độ nghệ thuật của ngươi. Ngươi yên tâm, đến lúc đó vẽ ra như nào thì là như thế, ta tuyệt đối không bắt ngươi sửa đi sửa lại đâu! Ngươi có thể chụp ảnh màn hình lưu lại câu nói này của ta để làm bằng chứng. Hoặc nếu ngươi thấy cần thiết, chúng ta cũng có thể ghi nó vào hợp đồng.”

“Không cần phải vậy... Thôi được rồi, để ta xem sao.” Nguyễn Quang Kiến trả lời.

Bùi Khiêm yên tâm rồi.

Hắn thực sự sợ Nguyễn Quang Kiến là kẻ đầu đất cứ đòi nằng nặc một bảng yêu cầu cực kỳ chi tiết, sau đó mới nghiêm túc vẽ.

Như bây giờ đôi bên đều bớt chuyện, cả nhà đều vui.

Vẫn còn một ít tiền, Bùi Khiêm cũng không giữ lại. Bước tiếp theo là mua hiệu ứng âm thanh cho âm nhạc, mua các đồ hoạ khác, thuê ECS,...

Những khoản này đều không tốn quá nhiều tiền, Bùi Khiêm tính cũng vừa chuẩn, chỉ để lại khoảng mười nghìn đồng chuẩn bị cho những lúc khẩn cấp.