Thành Nhà Giàu Nhất Từ Thô Lỗ Game

Chương 24: Họa Sĩ Phác Thảo Tràn Đầy Nhiệt Huyết

Về phần kinh phí quảng bá game...

Tất nhiên là một phân tiền cũng không có.

Căn bản hắn cũng không định quảng bá! Tốt hơn hết là không ai biết đến game này!

Bùi Khiêm cảm thấy tương lai của mình vô cùng tươi sáng, cứ tiếp tục bận rộn tiêu tiền thôi.



Đại Học Kinh Tế Tài Chính nào đó ở Ma đô.

Ký túc xá khoa Mỹ thuật.

Hoàn cảnh ký túc xá ở đây tốt hơn trường đại học Hán Đông nơi Bùi Khiêm đang ở nhiều.

Trên là giường dưới là bàn, ký túc xá có điều hòa, rất mới cũng rất rộng rãi.

Nhờ có trạm tài nguyên do ESRO thành lập, nhiều sinh viên mỹ thuật có thể nhận được một số công việc cá nhân trực tuyến trong khoảng thời gian tại trường đại học để cải thiện cuộc sống.

Hơn nữa, các tác phẩm trong giai đoạn này cũng có lợi cho việc tìm việc làm sau khi tốt nghiệp.

Nguyễn Quang Kiến thả con chuột xuống hét lên: “Lão Hoàng, Lão Châu, nhanh lên, gọi những người khác đến, cuối cùng cũng có việc rồi!”

Chẳng mấy chốc, năm người khác trong ký túc xá đã vây quanh.

“Ba tuần, 50 bộ bản thảo, một bộ 4 bức, 3000 đồng! Thế nào? Tuyệt vời lắm đúng không?”

Nguyễn Quang Kiến là một chàng trai trẻ rất có tinh thần, tóc rất ngắn, làn da trắng nõn, ngũ quan đoan chính, trông chẳng giống nghệ thuật gia chút nào cả.

Những người bạn cùng phòng của hắn lại khá khác biệt, có người để tóc dài, có người có hình xăm. Nói chung mỗi người đều có đặc điểm riêng.

Lão Hoàng, người để một nhúm râu là người đầu tiên bước tới: “4 bức giá 3000 đồng? Mẹ ơi, ngon đấy! Với giá này có vẻ chibi ta cũng nhận! Vì cuộc sống.”

Nguyễn Quang Kiến lắc đầu: “Chibi gì, lần này không phải chibi! Khách hàng bảo thẳng là đừng vẽ chibi, các phong cách khác thì tùy ý!”

Lão Hoàng sửng sốt: “Hả? Ta nhớ là tác phẩm đại diện ngươi tải lên đều là chibi mà? Vị khách này còn bảo thẳng là đừng vẽ chibi, hắn mất trí à mà tìm ngươi?”

“Có cái rắm, đấy là người ta có con mắt tinh tường biết cách nhìn người!” Nguyễn Quang Kiến trợn tròn mắt, “Ta ghét nhất vẽ chibi, nhưng giờ game mobile lại chuộng nhân vật phiên bản chibi. Trước đây ta chỉ nhận hình chibi đơn cũng vì bất đắc dĩ thôi. Giờ không phải vẽ chibi, cuối cùng ta cũng có cơ hội thể hiện khả năng của mình rồi!”

“Ngươi muốn vẽ theo phong cách của mình? Chắc không hợp đâu…” Lão Hoàng hơi do dự, “Khách hàng người ta bỏ tiền ra, ngươi lại dùng tiền đó để vẽ thứ mình muốn vẽ, thế này…”

“Khách hàng bảo rồi, tin tưởng trình độ nghệ thuật và khả năng chuyên môn của ta, cho ta tự thiết kế hoàn toàn!”

“Với lại ngươi nhìn bảng yêu cầu này, đúng là không hẹn mà tùng với ý tưởng của ta!”

Mọi người đều nhìn vào màn hình máy tính của Nguyễn Quang Kiến.

Trên màn hình là bảng yêu cầu của Mã Dương.

“Quan Vũ…là một con rồng?”

“Mã Siêu…là một con ngựa?”

“Thế Gia Cát Lượng có phải là một con lợn không?” Lão Hoàng có một suy đoán hợp lý.

Nguyễn Quang Kiến liếc hắn một cái: “Shit! Gì mà Gia Cát Lượng là một con lợn, hắn là một nhà phát minh vĩ đại.”

“... Còn không bằng một con lợn ấy.” Lão Hoàng than thở.

Nhìn lướt qua bảng yêu cầu, Lão Hoàng rơi vào trạng thái đờ đẫn.

Đây cũng được coi là bảng yêu cầu ư?

Ngoài việc cưỡng chế thay đổi các nhân vật lịch sử này ra thì những cái khác đều bỏ trống!

Đừng nói là tranh tham khảo, nó quá xa xỉ rồi, thậm chí đôi dòng miêu tả về ngoại hình cũng chẳng có!

Phương hướng thay đổi thì đa dạng đủ kiểu.

Có người biến thành động vật, có người thay đổi giới tính, có người còn được công nghệ hóa.

Như một nồi lẩu thập cẩm!

“Có phải bên A này không có tâm không?”

“Bảng yêu cầu cẩu thả như vậy, cái này…”

Lão Hoàng ngu cả người, không ngờ Nguyễn Quang Kiến lại nhận loại việc này.

Hắn không sợ lúc vẽ ra đối phương không hài lòng, hai bên tranh cãi sao?

Họ đều là những sinh viên nghèo khoa Mỹ thuật, tuy họ giàu hơn sinh viên các chuyên ngành khác một chút nhưng nếu thực sự xảy ra mâu thuẫn với bên A, hai bên đều đùn đẩy trách nhiệm cho nhau thì chuyện này quả là đau đầu.

“Ngươi lo lắng cái gì, người ta thanh toán trên trạm tài nguyên rồi đó.” Nguyễn Quang Kiến cho Lão Hoàng xem trạng thái đơn hàng cho thấy người mua đã thanh toán.

Trạm tài nguyên chính thức của ESRO hơi giống với người trung gian. Là một nền tảng đưa ra cam kết, bên A xác định yêu cầu thì bên B mới bắt đầu thực hiện.

Trong thời gian đó, bên A cần thanh toán cho nền tảng, nền tảng sẽ giữ khoản tiền này thay cho bên B. Sau khi hai bên giao dịch thành công, bên A nghiệm thu thấy hài lòng thì khoản tiền này mới được chuyển từ nền tảng sang tài khoản của bên B.

Nếu hai bên tranh cãi, tất nhiên nền tảng sẽ ra mặt để tiến hành phân xử.

Đến lúc đó, bên Nguyễn Quang Kiến đã có bản ghi âm trò chuyện, bản gốc của bảng yêu cầu cũng đã được bảo lưu trên nền tảng, kiểu gì thì bên Nguyễn Quang Kiến cũng chiếm ưu thế.

“Quang Kiến, ta vẫn cảm thấy chuyện này không đáng tin cho lắm, hay là ngươi xác nhận lại yêu cầu với bọn họ đi, bảo họ làm một bảng yêu cầu chi tiết hơn...” Lão Hoàng vẫn cảm thấy chuyện này không đáng tin lắm.

Nguyễn Quang Kiến không vui: “Lão Hoàng, ngươi hồ đồ à!”

“Chẳng lẽ ngươi vẫn muốn tiếp tục vẽ những nhân vật chibi đó sao? Vẽ chưa chán à?”

“Hiện tại trên thị trường đầy rẫy game chibi, đúng là dễ kiếm tiền thật. Nhưng ngươi tự hỏi lòng mình xem ngươi thật sự thích vẽ mấy thứ chẳng cần kỹ thuật đó sao?”

“Sự theo đuổi nghệ thuật của ngươi đâu?”

“Bây giờ có một cơ hội tốt như vậy, phong cách không bị hạn chế, yêu cầu cũng rất thoải mái, họ đã cho chúng ta không biết bao nhiêu không gian sáng tạo rồi!”

“Nếu chúng ta nhờ bộ bản phác thảo này mà thành công ngay lần đầu thì con đường sau này chắc chắn sẽ rất thuận lợi, nói không chừng sau khi tốt nghiệp trực tiếp mở một phòng làm việc cũng chẳng thành vấn đề!”

“Hay ngươi muốn sau khi tốt nghiệp làm một người không ai biết đến, đi làm cu-li cho một công ty gia công phần mềm, tiếp tục vẽ theo phong cách mà ngươi chẳng thích chút nào sao?”

Những người khác nhìn nhau, hiển nhiên đã bị Nguyễn Quang Kiến thuyết phục rồi.

Bọn họ vẫn còn là sinh viên, không phải loại người đã lăn lộn trong nghề nhiều năm.