Thành Nhà Giàu Nhất Từ Thô Lỗ Game

Chương 22: Mặc Cả Ngược Đời (2)

Bùi Khiêm rất cạn lời.

Sao lại không được?

Đương nhiên là vì như vậy có khả năng thành công thật đấy.

Trên thực tế, ý tưởng thay đổi giới tính của các võ tướng Tam Quốc đã sớm được thử nghiệm trong tác phẩm hoạt hình, hơn nữa còn khá thành công.

Mặc dù giờ là năm 2009, game 2D còn chưa hot đến vậy nhưng ít nhất đã có xu thế này rồi. Rất nhiều game thẻ bài trên điện thoại cố ý làm thành phiên bản chibi, khách quan mà nói họ cũng đang đi theo xu thế.

Lỡ như chính vì điều này mà game lại được các trạch nam trạch nữ yêu thích rồi hot lên thì phải làm sao?!

Bùi Khiêm tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.

Đương nhiên đây là suy nghĩ thực sự của Bùi Khiêm, không thể nói cho Mã Dương biết được.

Hắn ho khan hai tiếng rồi giải thích nói: “Ý tưởng này không được đâu, khác gì làm mất nét đặc sắc của nhân vật đâu!”

“Ví dụ như Mã Siêu là nữ, Triệu Vân là nữ, Công Tôn Toản cũng là nữ... Họ đều biến thành nữ thì nét đặc trưng sẽ không rõ nữa.”

“Phương án hiện tại của ngươi cũng rất tốt mà, Mã Siêu là một nhân mã, Quan Vũ là một con rồng, độ nhận diện sẽ rất cao!”

“Cho nên ta thấy phương án trước mắt của ngươi vẫn ổn hơn.”

Mã Dương chợt hiểu ra, hắn gật đầu: “Ồ, ra vậy, ta hiểu rồi.”

Bùi Khiêm thở dài một hơi, xem ra tuyển nhân viên cũng không hẳn là chuyện tốt.

Mặc dù có thể phát thêm lương nhưng quyết sách của Bùi Khiêm cũng có thể khiến các nhân viên khó hiểu và nghi ngờ, lúc này Bùi Khiêm phải đưa ra một lời giải thích hợp lý.

Nếu không các nhân viên sẽ nghi ngờ Bùi Khiêm đang cố ý khiến công ty thua lỗ thật rồi sinh ra hoài nghi thì đó cũng là một hành vi bị hệ thống nghiêm cấm.

“Cũng may đầu óc Mã Dương không tốt lắm.”

“Sau này nếu có tuyển người cũng phải tuyển thêm kiểu đầu óc không tốt này.”

Bùi Khiêm lặng lẽ nói thầm trong lòng.

....

Cơm nước xong, cả hai đi bộ về ký túc xá.

Mã Dương tiếp tục vô cùng hăng hái leo lên giường trên, phát huy trí tưởng tượng để điền bảng yêu cầu đồ họa.

Còn Bùi Khiêm thì mở máy tính vào trạm tài nguyên, phát hiện tin nhắn để lại trước đó đã được trả lời.

Nguyễn Quang Kiến: “Cần bao nhiêu bản? Yêu cầu cụ thể là gì?”

Bùi Khiêm nói ngắn gọn những yêu cầu của bản thân về số thẻ, phong cách tổng thể vân vân.

Đương nhiên bảng yêu cầu cụ thể còn chưa viết xong nên Bùi Khiêm chỉ có thể mô tả đơn giản bằng miệng.

“Phong cách mỹ thuật, đừng vẽ chibi, còn lại tùy ý.”

“Tổng cộng năm mươi nhân vật, mỗi nhân vật một bộ bốn bản phác thảo, tổng cộng hai trăm bản.”

“Bảng yêu cầu đang được hoàn thiện, ta sẽ gửi cho ngươi sau.”

Ba phút trôi qua, đối phương vẫn không trả lời.

Chắc Nguyễn Quang Kiến cũng ngơ luôn rồi.

Tất cả tác phẩm tiêu biểu của ta đều là hình chibi, kết quả câu đầu tiên ngươi nói với ta lại là “đừng vẽ chibi”???

Một lát sau, Nguyễn Quang Kiến rep lại.

“Được. Giá một bộ là hai nghìn đồng ok không? Ta biết mức giá này tương đối đắt so với một họa sĩ mới, nhưng ngươi yên tâm, thực lực của ta tuyệt đối đỉnh của chóp luôn. Chẳng qua ta còn đang đi học nên không có tác phẩm tiêu biểu nào đẹp.”

Một bộ hai nghìn? Vậy chẳng phải một bản có năm trăm thôi sao?!

Bùi Khiêm lập tức không vui, giá này thấp quá!

Vậy chẳng phải không tiêu hết tiền của ta sao?!

Ban đầu mức giá trong lòng hắn là ba nghìn một bộ, giờ giảm xuống còn có hai nghìn một bộ.

Tổng cộng năm mươi nhân vật, bớt tốn năm mươi nghìn đồng?

Không được, tuyệt đối không được!

“Ta cảm thấy mức giá này không ổn.” Bùi Khiêm trả lời.

Nguyễn Quang Kiến: “Vậy ngươi cảm thấy bao nhiêu là ổn? Đây gần như là giới hạn của ta rồi.”

Bùi Khiêm: “Hoàn cảnh công ty chúng ta hơi đặc biệt.”

“Bởi vì lần này phong cách chúng ta muốn làm là kiểu mà người khác chưa từng làm, chính là kiểu phá vỡ hình tượng ấy nên độ khó khá cao, ngươi hiểu không?”

“Hơn nữa, bộ phận thiết kế của chúng ta đều không hiểu về mỹ thuật lắm nên yêu cầu khá mơ hồ.”

“Do đó ta cần ngươi phát huy trí tưởng tượng hơn trong thiết kế.”

“Tính tới khối lượng công việc tăng thêm, hai nghìn đồng một bộ là quá không công bằng với ngươi. Ta thấy ba nghìn đồng một bộ mới ổn!”

“Trong đó bao gồm thiết kế hình tượng bản phác thảo và chỉnh sửa sau này. Đồng thời ta cũng hy vọng ngươi có thể vẽ tỉ mỉ hơn, ngươi thấy sao?”

Nguyễn Quang Kiến lại rơi vào trầm mặc.

Hiển nhiên có vẻ khách hàng mặc cả ngược đời như Bùi Khiêm rất hiếm gặp.

Một bộ bản phác thảo ngang ngược ép hắn tăng thêm một nghìn đồng!

Nhưng hành vi này của Bùi Khiêm cũng không vi phạm quy định, hệ thống vẫn chưa đưa ra cảnh cáo.

Bởi vì lý do của Bùi Khiêm hợp tình hợp lý, số tiền tăng thêm bao gồm chi phí thiết kế bổ sung do yêu cầu không rõ ràng, chi phí cải thiện chất lượng bản phác thảo và sửa đổi sau đó.

Vài phút sau Nguyễn Quang Kiến mới rep: “Được, tổng cộng năm mươi bộ, hai trăm bản phác thảo, một trăm năm mươi nghìn, có thể sửa nhiều hai mươi lần, sửa ít năm mươi lần.”

Bùi Khiêm khẽ mỉm cười.

Thực ra ta có thể bỏ tiền để mua số lần chỉnh sửa nhưng cũng có thể lựa chọn không cần sửa mà!

Dù sao bản vẽ trông không vừa lòng mới tốt chứ.

Hai người lập tức chốt đơn, chuẩn bị ký kết thỏa thuận điện tử trên trạm tài nguyên.

Bùi Khiêm nghĩ tới một chuyện: “Trong vòng ba tuần ngươi có thể vẽ được bao nhiêu bản phác thảo? Bên ta sửa lại số lượng cụ thể trong thỏa thuận chút.”

Hệ thống quy định trong vòng một tuần trước khi quyết toán, Bùi Khiêm không được phép có sản phẩm chưa phát hành nào trong tay.

Vậy nên game của Bùi Khiêm phải nhanh chóng ra mắt trước tuần đó, thời gian cho Nguyễn Quang Kiến chỉ còn lại ba tuần.

Nguyễn Quang Kiến: “Chắc chắn không xong hai trăm bản được. Nhưng ta có thể phân chia công việc cho bạn cùng phòng. Ngươi yên tâm, có ta giám sát, chất lượng bản phác thảo của họ sẽ được đảm bảo, hơn nữa ta còn có thể giúp ngươi thống nhất phong cách.”

Bùi Khiêm rất hứng khởi: “Được! Vậy ta giao hết cho ngươi!”

Nguyễn Quang Kiến vẫn đang đi học, bản phác thảo của hắn có thể đạt tới tiêu chuẩn mà trạm tài nguyên yêu cầu nhưng bạn học của hắn thì chưa chắc!

Đây cũng coi như là một lỗ hỏng nhỏ để lách luật, vừa đốt được tiền lại hạ thấp chất lượng bản phác thảo một cách khách quan.

Vui ghê!