Bình thường Chu Châu rất ít khi xem phim khiêu da^ʍ, không thể giải thích tại sao lại cảm thấy có chút ghê tởm, khi cậu tự an ủi bản thân thì luôn thường xem phim hoạt hình Nhật.
Cậu vậy mà cảm thấy bản thân có thêm một cái bướm nhỏ cũng đẹp giống như những nhân vật nữ chính đó.
Trắng nõn, thuần khiết, khe thịt kia là một màu hồng, chỉ nhìn thôi là đã rất muốn dùng cả bàn tay bụm lại.
Chu Châu ma xui quỷ khiến vươn ngón tay lên tách hai bên mép thịt ra, lộ ra màu đỏ thẫm dính nhớp bên trong, cậu cảm giác bản thân dường như có thể ngửi được cả mùi hương, ngọt có, tanh có, rất da^ʍ.
Hạt đậu màu đỏ thẫm bởi vì động tác trần trụi của cậu mà đứng ở tại đó, có chút mềm mại, Chu Châu vừa định duỗi tay sờ vào thì bỗng nhiên bừng tỉnh, vãi, cậu đang làm gì vậy? Tại sao còn suýt chút nữa đã tự chơi chính mình rồi?!
Cơn sốc này thật sự là quá lớn, sốc đến mức khiến cậu không ngừng túm tóc, còn cắn lên cánh tay hai cái để xác nhận rằng bản thân không phải đang nằm mơ.
Đệt, thế giới sắp tận thế rồi? Tại sao cơ thể của cậu lại đột nhiên trở nên dị dạng?!
Tiếng chuông điện thoại lại lần nữa vang lên, Chu Châu vốn dĩ muốn cúp máy không để ý tới, nhưng thoáng nhìn thấy tên người gọi đến là Thẩm Tử Án thì chợt dừng lại, bấm nút nghe.
“Chu Châu?” Giọng nói của Thẩm Tử Án giống như có tác dụng động viên thần kỳ, chỉ là kêu tên thôi cũng đã có thể giúp Chu Châu bình tĩnh hơn một chút: “Mới vừa tỉnh à? Vẫn còn ở khách sạn?”
“Ừm...” Chu Châu lên tiếng, bỗng nhiên ý thức được hiện tại bản thân chưa có mặc quần, còn đang trần nửa người dưới nói chuyện điện thoại với Thẩm Tử Án, giống như biếи ŧɦái vậy, mặt cậu đỏ lên, vội vàng kéo quần lên: “Ngày hôm qua uống rượu, đau đầu.”
“Xuống đây đi, anh đưa em đi ăn một chút gì đó.”
“Hả?” Chu Châu kinh ngạc: “Trưởng phòng anh đang ở khách sạn ư?”
“Em cả đêm không về, còn không nghe điện thoại, anh rất lo lắng.”
Chu Châu lập tức cảm động muốn chết, đây là người anh em đáng tin cậy học trưởng thần tiên gì vậy, cũng không còn rảnh để ý đến chuyện có bướm hay không, rửa phía dưới một chút rồi lập tức vọt xuống.
Khi Thẩm Tử Án không đi học hoặc làm việc thì không đeo mắt kính, mặc dù Chu Châu tương đối thích anh đeo kính, có chút cảm giác lưu manh tri thức*.
(*)斯文败类: Chỉ những người đàn ông đeo kính đẹp trai nhưng bụng dạ thâm sâu khó lường.
Lưu manh tri thức ở chỗ của Chu Châu là nghĩa tốt, chủ yếu là khen người khác đẹp trai.
“Trưởng phòng.” Chu Châu giống như một viên đạn pháo bắn ra từ thang máy, đầu tóc vẫn còn rối loạn, toàn dựa vào khuôn mặt và khí chất tràn đầy thanh xuân của nam sinh viên đại học để chống đỡ.
“Ở bên ngoài thì đừng kêu anh là trưởng phòng nữa.”
Chu Châu cười hì hì: “Anh Thẩm.”
Nơi Thẩm Tử Án đưa Chu Châu đến là nhà hàng tư gia nhỏ, dành cho hội viên, sau khi Thẩm Tử Án gọi món xong Chu Châu mới nhỏ giọng lên tiếng: “Thật ra cứ tùy tiện ăn một chút là được, có vẻ nơi này rất đắt...”
“Không phải đã nói sau này muốn ôm đùi của anh à, mới có chút trình độ như vậy thì đến đâu?”
Ôm đùi là do Chu Châu nói khi biết được Thẩm Tử Án đang lập nghiệp, một con cá mặn như cậu, lên Đại học là lập tức buông thả bản thân, cuối kỳ không trượt môn là đã cám ơn trời đất rồi, chợt biết được bạn cùng phòng vậy mà là một đại lão chưa tốt nghiệp đã dám tự lập nghiệp một mình, quả thực hai mắt tỏa sáng, liên tục nói: “Sau này giàu rồi thì chớ có quên nhau nha.”
Chu Châu không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn tự hào: “Mẹ em mà biết em có bạn cùng phòng là anh thì chắc chắn sẽ rất vui mừng, có thể bà ấy còn muốn cho anh làm con trai của bà ấy đó.”