Thẩm Tử Án đưa một chén cháo tôm đã bóc vỏ cho Chu Châu, giọng điệu không rõ nói: “Vậy sao?”
Bữa ăn này xem như kết hợp ăn cả bữa sáng và bữa trưa, thật ra Chu Châu đã sớm đói đến mức không chịu nổi, ăn có chút ngấu nghiến, thấy Thẩm Tử Án cứ luôn nhìn cậu, còn bản thân lại rất ít động đũa, có chút ngại ngùng rút khăn giấy lên lau miệng, rồi lại gấp một đũa rau xanh cho Thẩm Tử Án.
Ăn không ít cháo và canh, cộng với nước lọc, sau khi Chu Châu ăn xong thì cảm thấy bụng nhỏ hơi trướng, rất muốn đi vệ sinh, cảm giác này không giống như nghẹn tiểu bình thường, cảm giác muốn đi tiểu kia lan dài một đường xuống bụng dưới, giống như đang hội tụ tới... lỗ tiểu của phụ nữ.
Chu Châu ngay cả cơm ngậm trong miệng cũng quên nuốt, kẹp chân lại, cảm thấy cái nơi mềm và tròn giữa hai chân kia vừa dính vừa ướt.
“Làm sao vậy?”
“Không...” Chu Châu ấp úng, lại lùa cơm hai lần, bỗng nhiên đứng lên: “Anh Thẩm, em đi vệ sinh một chút.”
Chu Châu tự cảm thấy mình có xuất thân tốt, không chút dính dáng tới hai chữ biếи ŧɦái, nhưng mà…
Hiện tại cậu ngồi trên bồn cầu, quần đùi cởi đến mắt cá chân, hai chân mở rộng lộ ra lỗ nhỏ bên dưới dươиɠ ѵậŧ, còn khom lưng kề sát vào để xem, thật sự rất biếи ŧɦái!
Đáng mừng chính là, âʍ ɦộ mới xuất hiện của cậu không có rỉ nướ© ŧıểυ, chỉ là quá mềm múp, cậu mặc qυầи ɭóŧ tứ giác đi đường đã ma sát làm đỏ bên ngoài của bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© trắng mềm.
Không biết có phải ảo giác của Chu Châu hay không, cậu cứ cảm giác bên trong lỗ nhỏ luôn ngập nước, thật giống như duỗi một ngón tay vào đảo hai vòng, rồi rút ra là có thể kéo ra một sợi chỉ bạc dính nhớp.
Qυầи ɭóŧ không thể mặc lại nữa, Chu Châu là một thẳng nam khờ khạo, lại to gan, không cảm thấy không mặc quần đùi thì có vấn đề gì, ít nhất thì kéo quần đùi xuống sẽ không bị kẹt, sẽ không thể ma sát đến lỗ nhỏ nữa.
“Chu Châu, đang ở trong sao?”
Bên ngoài truyền đến giọng nói của Thẩm Tử Án, Chu Châu vội vàng lên tiếng: “Dạ, anh Thẩm, làm sao vậy?”
“Em đi lâu quá, anh lo cơ thể em không thoải mái.”
“Không có không có, lập tức ra ngay!” Chu Châu cởϊ qυầи lót ra ném vào thùng rác, rồi sửa sang lại quần áo, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài: “Anh Thẩm, em không sao cả, bụng có hơi đau thôi.”
Thẩm Tử Án gật đầu, đứng ở lối đi: “Là do đồ ăn hôm qua nên đau bụng sao?”
“Không có, chỉ là đau bụng bình thường thôi, đã hết đau rồi.”
Hai người sóng vai đi ra ngoài, khi sắp trở lại chỗ ăn, Thẩm Tử Án đột nhiên nói: “Vẫn còn đồ ăn chưa lên, anh đi hỏi phục vụ một chút, em về chỗ trước đi.”
“Ồ, được thôi.”
Chu Châu không nghĩ nhiều, Thẩm Tử Án chỉ nói muốn đi tìm phục vụ nhưng lại đi ngược về đường cũ đến nhà vệ sinh, chuẩn xác tìm được căn phòng vừa rồi Chu Châu đã dùng, tầm mắt quan sát đánh giá không gian không quá lớn một lần, cuối cùng dừng lại ở chỗ thùng rác –
Qυầи ɭóŧ?
Thẩm Tử Án nhận ra đó là của Chu Châu, tại sao lại lén cởϊ qυầи lót trong nhà vệ sinh?
Cậu... vừa mới tự an ủi ở chỗ này?
Trên đường trở về Chu Châu rất khó chịu, cảm giác bản thân ngay cả đi đường cũng không nổi.
Quần đùi cậu mặc ống quần rất rộng, lúc đi đường luôn có thể cảm nhận được có gió luồn vào, nơi không có qυầи ɭóŧ che chắn lạnh lẽo, vừa dính vừa lạnh. Suy nghĩ trong đầu cậu lung tung hỗn loạn, vừa nãy lúc nhìn ở trong nhà vệ sinh dường như đã dính nhớp rỉ nước, không phải là lát nữa sẽ chảy ra dọc theo bắp đùi của cậu đó chứ...
Suy nghĩ đến xuất thần, vừa không chú ý một chút đã dẫm phải hòn đá nhỏ, suýt chút nữa trượt chân.
Thẩm Tử Án kịp thời ôm lấy vòng eo của Chu Châu, đỡ lên: “Không sao chứ?”
“Không, không sao.”
“Hôm nay em...”
“Cái gì? Hôm nay làm sao?” Bởi vì chột dạ, giọng nói của Chu Châu nâng cao không ít, ánh mắt cũng hoảng loạn trốn tránh, chỉ kém viết một câu “Trong lòng tôi có chuyện” lên trên mặt.