Lúc ấy Thẩm Tử Án học Đại học năm ba, ba người khác thì đã tốt nghiệp, nên sắp xếp cho Chu Châu vào, Thẩm Tử Án không chỉ không có khí chất học trưởng, mà còn dạy Chu Châu rất nhiều kỹ năng sống, thậm chí còn dạy kèm bài tập, như vậy sao có thể là bạn cùng phòng ngốc nghếch được? Đây rõ ràng là Bồ Tát hạ phàm mà! Chu Châu vì thế mà hoàn toàn yêu thích cuộc sống ở ký túc xá.
Kỷ Tự Nam và Lương Dịch Ngôn cũng không khác lắm, ban đầu không trọ ở trường, nhưng sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà lại xin vào ký túc xá giống như Chu Châu, cũng lập tức được sắp xếp đến ký túc xá vẫn còn phòng trống này.
"Tôi tưởng họp nhóm khoa, cho nên không mời bọn họ, lần sau có cơ hội rồi lại nói."
Bởi vì là thứ sáu, hôm sau cũng không có tiết học, nên cả nhóm chơi rất vui, ăn đồ nướng xong thì lại đi thuê phòng KTV, chơi đến tận khuya lố luôn giờ đóng cửa ký túc xá, nên dứt khoát thuê khách sạn trực tiếp ở bên ngoài.
Chu Châu không quá thích ngủ cùng một chiếc giường với người khác, tự mình bỏ tiền thuê một căn phòng riêng.
Buổi tối uống rượu nhiều, đầu óc mơ màng hồ đồ, Chu Châu gần như ngã đầu xuống là ngủ, trong mơ cũng không yên ổn, một lúc là tiếng hát có thể nói là âm thanh ma quỷ chói tai của nhóm trưởng của bọn họ khi hát karaoke, một lúc thì là chị gái người giấy mặc đồng phục của thành viên đội cổ động nhảy nhót cổ vũ kêu cậu cố lên.
Một giấc ngủ kéo dài đến gần giữa trưa, Chu Châu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mơ mơ màng màng mở màn hình lên, nhận được một đống cuộc gọi nhỡ, còn có tin nhắn WeChat.
[Vương Trạch khoa thể chất: Chu Châu à gõ cửa phòng mà cậu không trả lời, nên bọn tôi đi trước nha, tỉnh lại thì gửi tin nhắn cho tôi!]
[Thẩm Bồ Tát: Chu Châu, đã trễ thế này rồi mà vẫn chưa kết thúc sao? Hôm nay có trở về không?]
[Lương đùi to: Em út trở về mang một ít đồ ăn cho anh nhé!]
[Lương đùi to: Giỏi đó em út, bản lĩnh rất lớn, đã đi đêm không về ngủ mà còn không trả lời tin nhắn.]
Một tin nhắn gửi tới gần nhất là nửa tiếng trước –
[Thẩm Bồ Tát: Vừa rồi anh nhìn thấy nhóm trưởng của nhóm các em, bây giờ em đang ở đâu, anh đến đón em nhé?]
Chu Châu xoa xoa đôi mắt, ngồi dậy, đầu cậu đau vô cùng, tạm thời không muốn để ý đến những tin nhắn này, chờ sau khi ý thức của cậu đã có chút tỉnh táo, thì đột nhiên nhận ra có chút không thích hợp –
Dưới thân lạnh lạnh, còn rất dính.
Chu Châu dựa vào kinh nghiệm ít ỏi của chính mình để phán đoán, chẳng lẽ đêm qua còn mộng tinh nữa sao? Cậu cũng không có mơ thấy mộng xuân ướŧ áŧ gì mà.
Cậu cứ như vậy dựa vào đầu giường, lười biếng duỗi bàn tay vào quần đùi, sờ đến dươиɠ ѵậŧ đã bán cương của chính mình, sờ xuống chút nữa, trống không.
Chu Châu có chút sửng sốt, hai mắt lập tức trừng lớn, hoàn toàn tỉnh táo lại, sau đó dùng sức sờ soạng hai cái, vẫn trống không!
Hai quả trứng của cậu đâu?!
Cuối cùng trực tiếp kéo quần đùi cùng với qυầи ɭóŧ xuống, quỳ gối trên giường cúi đầu nhìn xuống.
Hai quả trứng kích cỡ không phải là nhỏ, màu sắc cũng khá đẹp bên dưới dươиɠ ѵậŧ đã biến mất không còn, thay vào đó chính là một cái khe nhỏ trông vừa mềm vừa da^ʍ.
Xung quanh cái khe nhỏ đó còn có một lớp nước ánh lên sáng ngời, một giọt dịch nhầy rơi xuống, kéo dài trong ánh mắt chăm chú của Chu Châu.
Chu Châu ngơ ra, không phải chứ, cậu vẫn còn chưa tỉnh rượu à? Tại sao cậu lại có thêm một cái bướm nhỏ chứ?!