Hơn nữa… nam chính này còn dễ xấu hổ.
Hoài Hạ: “Tôi tới bệnh viện thăm bạn bè, nhân tiện đến thăm anh. Đúng rồi, tôi còn mang cháo đến cho anh, chẳng qua… hình như anh đã ăn rồi.”
Hoài Hạ chú ý đến hộp đựng cơm trông đắt tiền trên bàn trà, mức độ tinh tế hoàn toàn khác với hộp nhựa đóng gói rẻ tiền trên tay cô.
Cô tiện tay mua cái này ở cổng bệnh viện, nghĩ rằng không thể đi tay không đến thăm bệnh, sớm biết như vậy đã mua trái cây cho xong rồi.
Vân Dật vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Cô mang bữa sáng cho tôi sao? Hộp cơm kia là từ ngày hôm qua, tôi chưa ăn sáng, đúng lúc đang đói bụng, cô mang cái gì cho tôi vậy?”
Hoài Hạ đưa hộp đựng qua: “Cháo gan heo.”
Vân Dật: “Để tôi bồi bổ máu à?”
Hoài Hạ: “Tôi cũng không rõ, chỉ nghe người ta nói, không biết có ăn được không nữa.”
Vân Dật: “Cô mua, thì chắc chắn ăn được.”
Đối mặt với niềm thích thú gần như không thèm che giấu của Vân Dật, Hoài Hạ có chút không đỡ được, cô tự nhủ phải bình tĩnh vài lần, sau đó âm thầm quyết định, sau ngày hôm nay nhất định phải ít tiếp xúc với Vân Dật lại mới được.
Vân Dật nghiêm túc đặt hộp nhựa đóng gói giá chỉ một đồng của Hoài Hạ lên bàn trà, cảm thấy hộp cơm Tiểu Lục mang đến rất vướng víu, trực tiếp ném xuống đất.
Sau khi dùng thìa nhựa thô ráp húp một hớp cháo gan heo sặc mùi mì chính, vẻ mặt Vân Dật tỏ ra hài lòng.
Hoài Hạ ngồi sang một bên, trong đầu đang suy nghĩ làm cách nào để tiếp xúc cơ thể với Vân Dật một cách tự nhiên, nhân cơ hội này thăm dò trạng thái dị năng trong cơ thể anh. Tất cả đều do vào cửa sai cách, nếu không phải gặp cảnh tượng vừa rồi, cũng không đến mức khiến cho không khí giữa hai người trở nên mập mờ khó hiểu, làm cho cô bây giờ không biết nên hành động như thế nào.
“Cô khát nước à, để tôi đi rót cho cô một cốc nước.” Vân Dật nhớ ra, muốn đứng dậy đi rót nước cho Hoài Hạ.
Trong lòng Hoài Hạ khẽ động, nảy ra một chủ ý, cô đứng lên theo, vừa nói không cần đâu, cô không khát nước, vừa phát huy không gian dị năng.
Một quả táo to tròn không biết ở đâu rơi xuống dưới chân phải Vân Dật, một chân Vân Dật dẫm trúng, ngay lập tức cả người mất thăng bằng.
“Cẩn thận.” Hoài Hạ sớm đã chuẩn bị đưa tay đỡ lấy người, đồng thời nhanh chóng thăm dò cơ thể Vân Dật.
Dị năng đã tan ra rồi!
Đúng là giống như lời bố cô nói, ngoại trừ dị năng đặc biệt như lời nguyền, cơ thể người bình thường không thể giữ được dị năng.
Tốt quá, Hoài Hạ bất giác nở nụ cười, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy đôi mắt ướŧ áŧ sáng lấp lánh của người nào đó.
“Anh không sao chứ?” Như đυ.ng phải lửa, Hoài Hạ vội vàng buông tay ra: “Cái này… sao trên mặt đất lại có quả táo vậy.”
“Chắc là lăn từ trên bàn xuống.” Vân Dật quay đầu lại nhìn thoáng qua giỏ hoa quả gần đó, giỏ hoa quả được bọc một lớp màng nhựa trong suốt, vẫn còn nguyên vẹn.
Hoài Hạ vô cùng căng thẳng nói: “... Chắc là vậy đấy."
Cả đời Hoài Hạ không phải chưa từng lừa gạt người khác, nhưng không biết vì sao, đối mặt với Vân Dật, cảm giác tội lỗi đặc biệt mạnh mẽ.
Không được rồi, không thể ở lại nơi này nữa.
Hoài Hạ: “Cái đó… anh đừng đi rót nước nữa, tôi có việc bận rồi, phải đi ngay lập tức.”
Vân Dật lộ ra vẻ mặt không nỡ: “Phải đi ngay bây giờ sao?”