Hoài Hạ: “Đúng vậy, buổi sáng công ty có cuộc họp, tôi phải đi họp.”
Vân Dật gật đầu: “Họp hành là chuyện quan trọng, đúng là không thể đến trễ, để tôi đưa cô đi.”
Hoài Hạ: “Không cần đâu, tôi tự mình đi là được rồi, anh nghỉ ngơi thật tốt nhé.”
Vân Dật: “Đúng lúc tôi muốn làm thủ tục xuất viện, tiện đường thôi.”
“Anh muốn xuất viện?” Đúng thế, Vân Dật thay quần áo xong hết rồi, rõ ràng muốn nhanh chóng xuất viện: “Anh chảy nhiều máu như vậy, không ở lại bệnh viện quan sát thêm mấy ngày sao?”
Vân Dật: “Bệnh cũ thôi, nhìn thì đáng sợ, thật ra không phải chuyện to tát gì, máu đã ngừng chảy, tiếp theo chỉ cần dưỡng thương. Dưỡng thương thì ở đâu cũng giống nhau, hơn nữa, tôi không thích bệnh viện, không muốn tiếp tục ở lại đây.”
Hoài Hạ thấy anh nói như thế, gật đầu đồng ý: “Cũng đúng, nếu không có chuyện gì thì không ai muốn ở lại bệnh viện cả.”
Vân Dật: “Thật ra trước kia tôi rất thích, còn nghĩ tới việc trở thành bác sĩ.”
Hoài Hạ tò mò: “Vậy tại sao sau này anh lại trở thành luật sư?”
Vân Dật: “Bởi vì… tôi ghét bệnh viện.”
Hoài Hạ sững người một lát, hình như cảm thấy tâm trạng của Vân Dật có chút không tốt, cho nên không tiếp tục chủ đề này nữa.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi thang máy xuống tầng dưới, cùng nhau đi về phía sảnh lớn phòng khám bệnh.
“Vân Dật.”
Vừa mới ra khỏi cửa, đã có người nhiệt tình chào hỏi Vân Dật.
Vân Dật nhìn qua, nhận ra, đây là “người bạn” ngày hôm qua anh đã thôi miên để lấy cớ đi tìm Hoài Hạ ở khoa phụ sản.
“Sài Hổ.” Vân Dật còn nhớ rõ tên ông ta.
“Cậu tính xuất viện à?” Sài Hổ hỏi.
Vân Dật gật đầu, tuỳ tiện chào hỏi: “Vợ ông thế nào rồi?”
Ngay lập tức Sài Hổ vui vẻ đứng lên: “Sinh xong rồi, đêm qua, là một bé trai mập mạp, nặng sáu cân tám lạng. Nếu không phải vậy, sáng sớm tôi đã mang canh gà qua cho cậu rồi.”
Hoá ra ngày hôm qua Vân Dật đến khoa phụ sản để tìm người bạn Sài Hổ này.
Mặc dù ngày hôm qua Hoài Hạ khuyên A Chú không cần xen vào chuyện của người khác, nhưng không có nghĩa là cô không ghét loại người như Sài Hổ. Tiểu tam đã bị trừng trị, mặc dù tính mạng của bà Sài không còn nguy kịch, nhưng suýt chết vì khó sinh, toàn bộ sự việc đều do Sài Hổ gây ra, kết quả cuối cùng Sài Hổ không những không bị làm sao, còn được thêm một đứa con trai mập mạp.
Lý trí nói cho Hoài Hạ biết mặc dù Sài Hổ tệ bạc, ông ta cũng không phạm pháp, nhưng…nghĩ thế nào cũng thấy không hợp lí.
“Hai người trò chuyện đi, tôi đi trước đây.” Hoài Hạ gật đầu với Vân Dật, tự mình quay đầu bỏ đi.
Vân Dật cau mày, sao đột nhiên lại tức giận rồi.
“Vân Dật, người vừa rồi là ai thế, bạn gái cậu sao? Lớn lên thật xinh đẹp.” Sài Hổ làm mặt quỷ với Vân Dật.
Vân Dật nhìn Sài Hổ, đột nhiên hiểu ra, không phải Hoài Hạ giận anh, mà là người trước mặt này: “Trong khoảng thời gian vợ ông mang thai ông đi nɠɵạı ŧìиɧ đúng không?”
Ngày hôm qua lúc anh thôi miên Sài Hổ, hình như Sài Hổ đang trò chuyện cùng người phụ nữ khác.
Sài Hổ không để bụng nói: “Cái này không phải bình thường lắm sao? Phụ nữ mang thai rất bất tiện, khoảng mười tháng đó, tôi cũng có nhu cầu mà.”
Thấy ông ta thản nhiên như vậy, Vân Dật chợt nở nụ cười.
Sài Hổ: “Tôi biết cậu hiểu mà.” Là đàn ông, thì đều hiểu thôi.
Con ngươi đen nhanh dần chuyển sang màu trắng bạc, phản chiếu hình ảnh Sài Hổ chợt dại ra: “Sau này ông sẽ không có nhu cầu nữa.”