Hoài Hạ nói: “Có lẽ là dị năng giả nào đó bị hắn hạ lời nguyền đã tìm được đạo cụ giải lời nguyền.”
A Chú: “Vậy hắn chết cũng quá xui xẻo rồi.”
Đạo cụ giải lời nguyền vô cùng hiếm thấy, rất khó có được.
Hoài Hạ: “Đúng là xui xẻo, nhưng cũng rất trùng hợp .”
Coi như là chú nguyền sư này đã từng hạ lời nguyền lên người dị năng giả cao cấp ở đâu đó, nhưng tại sao lại trùng hợp phản phệ vào đúng hôm nay? Cô vẫn cảm thấy chuyện xảy ra ngày hôm nay quá trùng hợp.
A Chú đề nghị: “Nếu không chúng ta lại đi xem camera một lần nữa?”
Hoài Hạ: “Xem rồi, sức mạnh lời nguyền phản phệ quá mạnh, ảnh hưởng đến tín hiệu, camera không quay được gì hết.”
A Chú: “Vậy thì đừng nghĩ nữa, dù sao chú nguyền sư đã chết rồi, mẹ con bà Sài đều bình an, nhiệm vụ của chúng ta hoàn thành, mọi người đều vui mừng.”
Ngay tại một giờ trước, bà Sài sinh mổ, sinh được một bé trai, mẹ con đều bình an.
Hôm sau.
Trong phòng bệnh của Vân Dật, trợ lý Tiểu Lục mang theo quần áo và bữa sáng đến đón Vân Dật xuất viện: “Tần Luật sư nói anh không thích người khác đến nhà anh, cho nên tôi đến siêu thị mua cho anh một bộ đồ, còn có bữa sáng nữa, trong cặp l*иg giữ nhiệt là cháo gan heo, giúp bổ máu.”
Vân Dật nhận lấy quần áo mới, dặn dò: “Cậu vứt quần áo đi, sau đó đi làm thủ tục xuất viện cho tôi.”
Tiểu Lục: “Vâng.”
Tiểu Lục không dám trì hoãn, cậu cầm lấy quần áo bẩn liền rời đi, Vân Dật thì cầm quần áo mới mua đi vào phòng vệ sinh, định thay quần áo xong trực tiếp rời đi, anh không thích bệnh viện, nơi này luôn làm anh nhớ đến rất nhiều kí ức không vui.
Anh vừa kéo áo bệnh nhân trên người xuống đang muốn thay áo sơ mi mới mua, Vân Dật bỗng nhiên cảm giác được một luồng hơi thở quen thuộc đang tới gần.
Hạ Hạ?
Ngoài phòng bệnh, Hoài Hạ vừa mới bước ra từ thang máy, vụ án chú nguyền sư đã kết thúc, vốn dĩ cô cũng không cần đến bệnh viện nữa, nhưng bỗng nhiên cô nghĩ đến ngày hôm qua cô vì giúp Vân Dật áp chế lời nguyền, đã để lại dị năng ở trong cơ thể Vân Dật. Lần đầu tiên cô rót dị năng vào người thường, cũng không biết có di chứng gì hay không, nghĩ tới nghĩ lui cô vẫn quyết định đến đây nhìn xem.
Cô đã tới phòng bệnh của Vân Dật một lần, cho nên rất tự nhiên đi qua đó, thấy cửa phòng mở ra một nửa, cô lịch sự gõ hai lần, liền trực tiếp đẩy cửa đi vào: “Vân Dật, anh…”
Trong phòng bệnh, Vân Dật hoảng loạn ngước mắt, anh đang thay quần áo, cởi trần nửa thân trên, áo sơ mi mới mặc được một nửa, dáng người vai rộng eo thon nhìn không sót gì.
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Dật: Tôi đã cởϊ qυầи áo rồi, mọi người cũng không bình luận sao.
Không khí trong phòng đóng băng trong giây lát, sau đó dường như bị phá vỡ bởi một thứ gì đó, trong hai người một người thì tầm mắt vội vàng nhìn đi chỗ khác, người còn lại thì chân tay luống cuống mặc cho xong quần áo.
Hoài Hạ có hơi buồn phiền, sao cô có thể trực tiếp đẩy cửa đi vào như vậy chứ.
“Được… được rồi.”
Hoài Hạ ngước mắt lên, thấy Vân Dật đã mặc xong áo sơ mi rồi, chiếc cúc áo màu vỏ sò được tỉ mỉ cài lên đến trên cùng.
“Sao cô lại tới đây?” Vẻ mặt Vân Dật vẫn đỏ bừng vì ngượng ngùng, nhưng ánh mắt nhìn Hoài Hạ lại sáng ngời.
Không có ai không thích đôi mắt như vậy cả, chưa kể Vân Dật sinh ra vốn dĩ đã đẹp trai, lúc này đoán chừng chỉ mặc áo sơ mi, thiếu mất âu phục chững chạc, khiến cho Vân Dật vẫn còn hơi thở của một chàng trai trẻ, đứng trong bức màn ánh sáng mờ ảo, cực kỳ giống nam chính trong truyện tranh cô đọc thời thiếu nữ.