Lời nguyền lần thứ nhất không thành, thì còn có lần sau, nhưng người phá hư kế hoạch của hắn không thể bỏ qua như vậy. Chú nguyền sư giận chó đánh mèo, từ trước đến nay chưa bao giờ cần lý do.
Vân Dật xoay người đi qua đó.
Nhận thấy được có người đến gần, người đàn ông cảnh giác ngước mắt, chờ đến khi nhìn thấy Vân Dật, gã ngay lập tức cười dữ tợn: “Tại sao lại là mày cái thằng bám váy này, coi như mày xui xẻo, bố mày hiện tại tâm trạng không tốt, đúng lúc lấy mày ra trút giận.”
Sức mạnh lời nguyền dao động, người đàn ông giơ tay lên, ném luồng sức mạnh lời nguyền về phía Vân Dật, nhưng ngay khi sức mạnh lời nguyền sắp xâm nhập vào cơ thể Vân Dật, một bàn tay với khớp xương rõ ràng lặng lẽ xuất hiện, dễ dàng nắm luồng sức mạnh lời nguyền kia ở trong lòng bàn tay.
“Mày… Mày cũng là chú nguyền sư?” Gã đàn ông xấu xí hiểu ra ngay lập tức.
Sức mạnh lời nguyền chỉ có chú nguyền sư có thể khống chế, người trước mắt này có thể dễ dàng nắm sức mạnh nguyền rủa của mình trong lòng bàn tay như vậy, điều này có nghĩa là người trước mắt cũng là chú nguyền sư, hơn nữa còn là chú nguyền sư cấp bậc cao hơn so với hắn.
“Tiền bối, tôi…” Lời người đàn ông đang xin tha đột nhiên im bặt.
Vân Dật chỉ tùy ý khép lại bàn tay, sức mạnh lời nguyền trong lòng bàn tay liền bị nghiền thành bột mịn. Người đàn ông vừa mới nói ra chữ tôi, cơ thể hắn đột nhiên căng cứng, ngã xuống mặt đất, đôi mắt dữ tợn, thất khiếu đổ máu(*), cơ thể co quắp, tròng mắt lồi ra, miệng mở lớn, ngay cả tiếng thở dốc cũng không phát ra được.
(*) Thất: bảy, khiếu: lỗ. Bảy lỗ trong thân thể người là:2 tai, 2 mắt, 2 mũi (lỗ), 1 miệng.
“Có một số người, không phải là mày có thể động vào.”
Vân Dật kiêu ngạo nhìn người đàn ông sắp chết.
Trong bệnh viện người đến người đi, sau khi Vân Dật rời đi không lâu, thi thể người đàn ông liền bị mọi người phát hiện, bởi vì tình trạng chết đặc thù lại không tìm ra nguyên nhân, các ngành liên quan thông báo đến đội chấp hành, đội chấp hành để Hoài Hạ đi qua kiểm tra.
Trong nhà xác, A Chú nhìn tình trạng chết thê thảm của người đàn ông, chép miệng một tiếng: “Chết cũng thật thảm, đây là ‘Tôi độc miệng’ mà chúng ta muốn tìm sao?”
Hoài Hạ gật đầu: “Chắc là hắn ta rồi.”
Chú nguyền sư, lại chết ở trong vườn hoa giữa khu nội trú số hai và khu nội trú số một, thời gian và địa điểm vừa khéo như vậy, rất có thể đó là người bọn họ muốn tìm.
A Chú nhìn thoáng qua điện thoại: “Là hắn, lời nguyền trên người bác sĩ Vương được giải rồi.”
Bác sĩ Vương là nữ bác sĩ khoa phụ sản trước đó bị trúng lời nguyền, bởi vì trúng lời nguyền, bác sĩ Vương vẫn luôn kiên trì phải đỡ đẻ cho bà Sài, cuối cùng bị bệnh viện nhốt lại ở trong văn phòng, lúc này bà ấy đã trở lại bình thường, hiển nhiên là lời nguyền đã được giải.
A Chú: “Vừa rồi chúng ta còn lo lắng làm thế nào để tìm được chú nguyền sư này, không nghĩ tới hắn lại dễ chết như vậy. Lời nguyền phản phệ, chuyện này cũng không thường gặp, chẳng lẽ là không cẩn thận hạ lời nguyền lên người vị đại lão nào đó.”
Lời nguyền là hai chiều, người bị hạ lời nguyền nếu có thể giải được lời nguyền, thì người hạ lời nguyền chắc chắn sẽ bị phản phệ. Cho nên nếu không nắm chắc trăm phần trăm, chú nguyền sư tuyệt đối sẽ không tùy tiện hạ chú cho dị năng giả cao cấp.