Nhai Tí Ta Đây Cáu Kỉnh Vượt Ải [Vô Hạn Lưu]

Chương 6

Mọi người loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng xương cốt con người gãy vụn.

Môi trên và môi dưới chợt khép lại, người còn sống sờ sờ đứng trên bục giảng 1 giây trước, giờ đã bị lôi vào tấm bảng đen. Đống bừa bãi còn sót lại trên bục giảng chứng minh những việc vừa mới xảy ra đều không phải là ảo giác.

Mọi người nhìn gã cơ bắp đứng bên cạnh bục giảng, lúc này tên đầu sỏ cũng may mắn tai qua nạn khỏi nhìn tình trạng thê thảm của người mới xui xẻo kia.

Có điều không có ai đứng ra nói gì, ở đây không có ai là người tốt cả. Hiện tại, một người chết đi thì chỉ có lợi ích chứ không có bất lợi đối với bọn họ, không cần tự mình ra tay đã bớt đi một người cạnh tranh, bớt việc hơn mà.

Ông chú mập lùn có chút tiếc nuối, mục tiêu mà ông ta xem trọng hiện tại đã chết rồi, đúng là quá vô dụng. Chẳng qua, đối phương thí mạng đã tiết lộ quy tắc đυ.ng vào bảng đen có thể sẽ chết, cũng xem như là chết có chút giá trị.

Bạch Trừng đẩy mắt kính, thân thể vốn ngồi thẳng dậy lúc Tống Nhai Tứ bị đầu lưỡi của quái vật kéo vào trong miệng lại lần nữa tựa vào lưng ghế. Cậu ta nhìn lướt qua vẻ mặt không hề thay đổi của những người khác, khóe môi nhếch lên thành nụ cười giễu cợt.

Đúng là một đám người thối nát mà...

Chỉ là bản thân cậu ta cũng thế thôi.

Người mới này chết bây giờ cũng tốt, để tránh sau này trở nên càng ngày càng thối nát, càng khiến người ta chán ghét hơn.

Tất cả mọi người đều cho rằng Tống Nhai Tứ chết chắc rồi, chỉ có gã cơ bắp đứng gần nhất phát hiện hình như có chỗ nào đó sai sai. Điều này xuất phát từ trực giác đối với nguy hiểm, dù rằng gã cơ bắp biết rõ quy tắc của tấm bảng đen, cũng không cảm thấy sẽ có nguy hiểm gì, thế nhưng hắn vẫn quyết định cách xa bục giảng một chút.

Đáng tiếc thay, phản ứng của hắn vẫn quá chậm.

Lúc hắn xoay người, một bàn tay trắng nõn được bao phủ bởi chất nhờn không rõ vươn ra ấn lấy bả vai của gã cơ bắp từ sau lưng.

Chất nhờn tiếp xúc với quần áo trên bả vai hắn, thoáng cái đã tỏa ra mùi vị khó chịu, là mùi hôi khi vải bị ăn mòn.

15 phút sau, cái tay này ra sức, gã cơ bắp cao lớn nặng hơn 100 cân bị kéo mạnh, hắn lảo đảo lùi về sau rồi đâm sầm vào bảng đen.

Tấm bảng đen nuốt Tống Nhai Tứ vào xong vốn đã khôi phục lại vẻ ngoài yên bình, sau khi bị người sống chạm vào lần nữa, nó lại để lộ ra cái miệng to lớn xấu xí ẩn núp sau mặt ngoài.

Bấy giờ gã cơ bắp rốt cuộc mới nhận ra bản thân sắp trải qua chuyện gì, hắn sợ hãi khôn cùng, sử dụng hết sức bình sinh định giãy giụa chạy mất.

“Tôi sai rồi tôi sai rồi! Tôi không cố tình đυ.ng vào ngài đâu! Đại nhân oán linh tha cho tôi đi! Tôi có thể mang nhiều đồ tế thêm cho ngài! Á á á á á đừng ăn thịt tôi...”

Giọng nói của hắn không còn hung dữ như ban đầu, trái lại là run rẩy cầu xin tha thứ. Tuy nhiên bàn tay đè lên bả vai hắn lại giống như hàn sắt, mặc kệ hắn vùng vẫy thế nào cũng không nhúc nhích.

Vào giây phút sau cùng của cuộc đời, trong con ngươi của gã cơ bắp phản chiếu một gương mặt nhìn từ trên cao xuống. Hắn hết sức quen thuộc nó, nhưng mà sao đối phương vẫn chưa chết?

Gã cơ bắp đến chết cũng không hiểu nổi, tại sao tên ẻo lả mà hắn cho rằng đã bị nuốt vào rồi, cuối cùng lại còn sống.

Tống Nhai Tứ cụp mắt, cười nhạo khi thấy vẻ mặt không kiểm soát được khϊếp sợ của gã cơ bắp, đầu ngón tay cậu nhẹ nhàng gõ lên tấm bảng đen: “Mày muốn để thứ tép riu như vậy... Ăn tao ư?”

Lúc nhắc đến tép riu, cậu dừng lại như thể nghĩ đến tính từ, nói xong lại không nhịn được vui vẻ.

Tấm bảng đen bị đầu ngón tay cậu gõ lên khẽ run lên một cách khó nhận ra.

“Nếu không phải là quá khó ăn, tao trái lại cũng không ngại...”

Tấm bảng đen run rẩy dữ dội một cách rõ ràng hơn.