Nhai Tí Ta Đây Cáu Kỉnh Vượt Ải [Vô Hạn Lưu]

Chương 5

Cậu đi thẳng về phía bục giảng, ngồi lên chiếc ghế phía sau bục, đi dạo suốt chặng đường, khiến động tác của gã đàn ông cơ bắp đang cố bắt cậu càng trở nên lố bịch.

Gã đàn ông cơ bắp cũng phát hiện ra, anh chàng mà hắn cho rằng “mặt trắng” trước mặt này không hề đơn giản, không ai có thể vượt qua trò chơi và sống sót cho đến bây giờ đều là một kẻ ngốc, cũng không ai nghĩ rằng khuôn mặt nặng ký hơn mạng sống cả.

Có thể có những người như vậy, nhưng gã cơ bắp thì không, hắn trân trọng mạng sống hơn cả khuôn mặt, khi biết mình đã chọc đến người mà mình không nên đυ.ng tới, gã bèn quỳ thẳng xuống đất, liên tục xin lỗi.

“Đại ca, em có mắt như mù, em chính là một thằng óc heo, anh khoan dung độ lượng, đừng so đo với em được không ạ?” Hắn cúi thấp đầu bày ra điệu bộ sợ hãi, song ai cũng không nhìn thấy toan tính trong mắt hắn.

Tống Nhai Tứ thậm chí không dành chút sức lực nào cho hạng người ghê tởm này, cho nên cậu không thèm quan tâm. Thế nhưng gã cơ bắp giống như cực kỳ sợ hãi, hắn nhích lại gần bục giảng tựa như muốn mặt dày tiếp tục xin tha.

Đúng lúc này, Tống Nhai Tứ đột nhiên nghe thấy một giọng nói vang lên từ hàng ghế sau trong lớp: “Cẩn thận, hắn sẽ ra tay với cậu!”

Giọng nói vừa dứt, sắc mặt của gã cơ bắp thay đổi, gã không quay đầu lại cũng có thể đoán ra được là ai đã lên tiếng nhắc nhở. Nhưng mà bây giờ đã muộn rồi, hắn đã ở gần tên ẻo lả này vậy rồi, cũng không tin không thể thành công được.

Tất cả mọi chuyện bắt đầu từ manh mối mà gã cơ bắp tìm được, lớp học này có tổng cộng 30 học sinh, còn có một giáo viên chủ nhiệm tên là Lâm Hồng Trí. Mà chủ nhiệm lớp bình thường thích nhất là gọi học sinh lên bục giảng trả lời câu hỏi trên bảng đen.

Mà lúc trước, hắn vừa khéo lướt qua một bài đăng về trò chơi này, lúc đó hắn không đọc kỹ, những thứ khác không biết. Chẳng qua gã cơ bắp biết được 1 điều, đó là bảng đen trong lớp học này có một oán linh được nuôi dưỡng trong quỷ khí.

Chỉ cần chạm vào bục giảng trong thời gian đi học, vậy thì đừng hòng sống sót rời đi. Cho dù bản lĩnh của bạn giỏi bao nhiêu thì vẫn phải chờ chết khi đối diện với sức mạnh kỳ dị.

Ánh mắt của gã cơ bắp oán độc, lần này hắn đã sử dụng đạo cụ khi ra tay.

Tống Nhai Tứ không để tâm đến hành động nhỏ của gã cơ bắp, bởi vì trong mắt cậu, động tác của đối phương rất chậm. Nó giống như hành động sờ- lâu - mông - sần trong “Cô dâu 8 tuổi vậy”, cậu có rất nhiều biện pháp để tên này không đυ.ng vào bản thân.

Nhưng mà lần này, cậu đột nhiên nhận ra một luồng khí tức âm u lạnh lẽo quấn lấy cơ thể mình, khiến hành động của cậu bị ép khựng lại một chút.

Khí tức này không hề mạnh.

Ít nhất đối với Tống Nhai Tứ mà nói, không hề mạnh, chẳng qua việc làm chậm chỉ trong một thoáng này đã đủ để gã cơ bắp đạt được mục đích.

Sau lưng cậu đập vào bảng đen mà không chút đề phòng.

Đột biến xảy ra vào giờ phút này, bề ngoài tấm bảng đen kêu lên mấy tiếng ken két rồi từ từ mở rộng ra, để lộ hàm răng sắc nhọn dày đặc ở bên trong, giữa kẽ hở của hàng răng đen như mực còn có những sợi gì đó màu đen.

Đầu lưỡi dài giống như con thằn lằn vươn ra, đầu lưỡi bọc đầy chất lỏng màu xanh đen hôi thối. Chất lỏng rơi xuống bục giảng, mặt đất lập tức bị ăn mòn ra từng lỗ nhỏ.

Lúc Tống Nhai Tứ bị đẩy vào bảng đen, lưng tựa vào bề ngoài tấm bảng, vì thế lúc này đây sau lưng cậu phơi bày ra trước mặt cái miệng to như chậu máu một cách sơ suất.

Tấm bảng đen vậy mà mọc ra một cái miệng to lớn đáng sợ như quái vật?

Tất cả mọi người nhìn cái miệng to như chậu máu há ra cắn lấy tấm lưng của thanh niên tóc đen kia. Chất lỏng ăn mòn vải vang lên tiếng xì xèo, người mới này sắp chết rồi.

15 phút sau, cái miệng vốn rất to lớn lại lần nữa há ra, hàm răng sắc bén lóe lên tia sáng lạnh lẽo như đã được mài giũa. Cái lưỡi dài phủ đầy chất nhờn của quái vật đột nhiên thò ra, dứt khoát quấn lấy eo của thanh niên tóc đen rồi kéo mạnh về sau.