Nhai Tí Ta Đây Cáu Kỉnh Vượt Ải [Vô Hạn Lưu]

Chương 7

Tất cả mọi người đều không ngờ người mới này còn sống.

Sau khi bị người chơi lão luyện sử dụng đạo cụ lừa vào quy tắc tử vong, đừng nói là người mới, cho dù đổi lại là bất kỳ người nào khác cũng đừng hòng sống sót.

Nhưng mà thanh niên tóc đen này lại thật sự làm được.

Cậu đứng trên bục giảng, hơi cúi đầu xuống, tầm mắt nhìn bề ngoài của tấm bảng đen, để lộ sau lưng trước ánh mắt của tất cả mọi người.

Chỉ thấy phần vải ở những nơi bị chất nhờn mang theo tính ăn mòn dính vào trên lưng đã biến mất hầu như không còn, chỉ để lại những mép vải bị ăn mòn không đồng đều.

Không có quần áo cản trở, mọi người có thể nhìn thấy tấm lưng trắng nõn và đường cong cơ bắp của cậu.

Bạch Trừng yên lặng lấy mắt kính xuống, lau xong rồi lần nữa đeo lên, thế nhưng cậu ta cũng không nhịn được chửi thề trong lòng: Mẹ nó đây là giả heo ăn thịt hổ à?

Nhìn nhầm rồi, còn tưởng rằng người mới là con cừu nhỏ, kết quả lại là tay không đấm xuyên tường.

Lúc Bạch Trừng ngẩng đầu lên lần nữa, cậu ta phát hiện người vừa mới bị mình thầm phàn nàn giờ đang đứng trước bàn mình.

Trái tim cậu ta hẫng một nhịp, ngoài mặt lại không thay đổi, cẩn thận đứng dậy nở nụ cười ngượng ngùng: “Xin chào, tôi là Bạch Trừng.”

Tống Nhai Tứ gật đầu khẽ ừ một tiếng, cậu im lặng mấy giây, sau đó đôi môi mỏng khẽ mở thốt ra 3 chữ: “Tống Nhai Tứ.”

Bạch Trừng gật đầu lia lịa, tỏ vẻ mình nghe thấy rồi.

Biểu hiện lúc này của cậu ta chẳng khác gì một thằng nhóc lần đầu tiên rời khỏi nhà tranh, bởi vì đã chứng kiến hành động dứt khoát và tàn nhẫn vừa rồi, cho nên cảm thấy lo lắng sợ hãi là rất bình thường.

Chẳng qua mặc dù ngoài mặt có vẻ rất sợ, có điều bàn tay buông thõng bên cạnh của Bạch Trừng rất bình tĩnh, hoàn toàn không chút run rẩy.

Tống Nhai Tứ tỉnh bơ dời tầm mắt đi, ánh mắt lóe lên vẻ ẩn ý, bỗng nhiên mở miệng: “Tôi có thể ngồi đây không?”

Cậu vừa nói vừa gõ nhẹ đầu ngón tay lên mặt bàn bên cạnh.

Cậu nhớ lúc trước người này còn cười cười gọi mình đến ngồi chỗ này, có điều hỏi lại vẫn tốt hơn.

Bạch Trừng sửng sốt trong thoáng chốc, tiếp đó vội vàng gật đầu: “Tất nhiên là được rồi.”

Vì vậy, Tống Nhai Tứ cứ thế ngồi bên cạnh cậu ta, tâm trạng của đối phương rất phức tạp.

...

Tiết tự học tiếp theo không có người nào ầm ĩ nữa, bọn họ đều đang đợi sự xuất hiện của phần đặc sắc nhất.

Tất cả mọi người đều biết mặc dù tiết tự học có thể bình an vô sự, có điều bởi vì mọi chuyện vẫn chưa bắt đầu, có một số việc không thể để bọn họ luôn chờ đợi dễ dàng như vậy được.

Hiện tại là tiết tự học, nhưng mà chỉ cần là người từng đi học đều biết, sau khi tiết tự học kết thúc sẽ có giáo viên lên lớp.

Tống Nhai Tứ không có đạo cụ để căn thời gian, cũng chẳng thèm để ý tiếp theo sẽ xảy ra điều gì.

Vừa rồi việc bị kéo vào trong tấm bảng đen kia không có tính tổn thương thể chất đối với cậu, có điều tổn thương tinh thần lại rất lớn.

Hiện giờ chất nhờn nhớp nháp kia vẫn còn trên người Tống Nhai Tứ, khiến cậu rất không thoải mái. Thế nhưng nơi này hoàn toàn không có quần áo để thay, nên lúc này đây cậu rất khó chịu.

Cậu nhớ đến giọng nói điện tử nói bảo cậu chờ xem lúc đầu, chẳng lẽ là chờ cậu đây à?

Không đánh lại Tống Nhai Tứ thì làm cậu ghê tởm.

Nó quả thực đã thành công làm cậu ghê tởm rồi.

Sau khi trải qua chuyện này, Tống Nhai Tứ cũng không định đi ngủ, trái lại muốn xem xem còn phải làm gì nữa.

Cậu thả lỏng thân thể tựa vào ghế ngồi, lúc này cậu không ngủ cũng chẳng có việc gì, bèn nhìn đống sách trên bàn trước mặt rồi tiện tay rút một quyển ra đọc.

Đây cũng là một quyển sách bài tập, tùy tiện mở ra là có thể nhìn thấy bên trong chi chít chữ viết nắn nót. Tống Nhai Tứ lại lật ra phía sau, phát hiện chỉ cần có chỗ trống có thể biết đều có ghi chép dày đặc.

Chậc, thật chăm chỉ.

Cậu chưa bao giờ đi học, nhưng cũng đã từng nghe nói trẻ con loài người bắt đầu con đường học tập rất dài này từ lúc mấy tuổi. Một khi đi học thì phải học đến khi hơn 20 tuổi, sau đó mới bắt đầu đi làm.

Trước đây Tống Nhai Tứ cũng chỉ là nghe nói, có điều bây giờ là lần đầu tiên cậu tận mắt nhìn thấy, cho nên cảm giác có chút mới lạ.

Chữ viết trên sách bài tập là lối chữ khải rất nắn nót, là chữ viết khiến giáo viên chấm bài nhìn thôi cũng rất thích. Còn về những đề bài kia, cậu chọn những đề mình hiểu được để xem.

Đây là một đề bài ôn tập địa lý, bên trên có rất nhiều đề bài liên quan đến hình dạng bề mặt trái đất. Đối với Tống Nhai Tứ mà nói, cậu không biết nước ngoài nên không đáng để bình luận.

Nhưng mà đối với vị trí địa lý của đất nước mình, cậu lại biết rất rõ, mặc dù tên khác nhau song cậu vẫn biết xem bản đồ.