Cố Dĩ An đã cảm giác được vật cứng để ở bụng dưới của mình, biết Ôn Thần lại muốn rồi.
“Tôi muốn đi tắm trước.”
Không cự tuyệt, là bởi vì cô cũng cần một cuộc tính ái vui sướиɠ tràn trề để giải toả áp lực trong lòng.
Bởi vì những nơi như Cố gia, mỗi lần cô đến đều cảm thấy ghê tởm.
Ôn Thần biết mục đích cô đi tắm, nhưng không hề chọc thủng, rời khỏi người cô, “Tôi cũng đi tắm.”
……
Ôn Thần tắm đi ở phòng ngoài, sau khi tắm xong, nhìn thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ, có Yến Tống, cũng có Lục Diệu.
Trước tiên gọi cho Yến Tống, “Có việc?”
“Cuối cùng cũng nhận rồi! Tôi mẹ nó cho rằng cậu bị Thượng Quân Sách gϊếŧ chết rồi đó!” Yến Tống đang lái xe đến khách sạn nơi anh đang ở, “Lúc này hẳn là tứ ca cũng tới rồi.”
“Thượng Quân Sách tới chỗ tôi?”
“Ở ngay đối diện cậu!”
“A……” Anh nhịn không được hút một điếu thuốc, “Anh ta cũng thật đủ lớn mật, không sợ chết thật trong tay tôi sao?”
Yến Tống lo lắng: “Cậu đừng xúc động, Quân Ngạn nói, đừng ra tay quá tàn nhẫn, giữ lại anh ta vẫn còn hữu dụng.”
“Tôi còn chưa tới lúc ra tay tàn nhẫn với anh ta.” Ôn Thần bình tĩnh hút điếu thuốc, nhìn về phía cửa phòng ngủ đóng chặt, “Đêm nay mấy người các cậu đừng tới đây, tôi sẽ gặp anh ta trước.”
“Cậu muốn làm như thế nào?”
“Đừng lo tôi sẽ làm thế nào, sẽ giữ lại cái mạng cho anh ta để Thượng Quân Ngạn chơi.”
……
Cố Dĩ An ở trong phòng tắm uống thuốc xong, đợi thân thể có cảm giác mới ra ngoài tìm Ôn Thần.
Nhìn thấy cô bọc khăn tắm đi ra từ trong phòng ngủ, từ đôi chân thon dài trắng nõn của cô nhìn lên trên, yết hầu Ôn Thần bắt đầu khô khốc, dập tắt điếu thuốc hút được một nửa vào gạt tàn, đứng dậy đi đến trước mặt cô, cầm lấy tay cô một lần nữa kéo trở lại phòng ngủ, cửa vừa đóng lại, anh liền ấn cô lên cánh cửa, cúi đầu hôn lên môi cô.
Lần này Ôn Thần hôn rất vội vàng, sau khi dán lên môi cô liền đem đầu lưỡi duỗi vào trong miệng cô, cuốn lấy đầu lưỡi cô va chạm giao triền, dùng sức liếʍ mυ'ŧ nước bọt trong khoang miệng cô.
Cố Dĩ An bị hôn sắp không thở nổi, hít thở không thông, hai tay cào vào ván cửa phía sau để chịu đựng, cho đến khi chịu đựng không nổi, cô mới giơ tay đẩy bả vai Ôn Thần.
Ôn Thần dừng lại, khi rời khỏi môi cô, nước bọt đều bị kéo thành sợi chỉ bạc.
Hình ảnh quá mức da^ʍ mĩ, đặc biệt là Cố Dĩ An mở to cái miệng nhỏ để hô hấp, ánh mắt mê ly lại vẩn đυ.c, mười phần dụ hoặc!
Tay trái duỗi đến giữa hai chân không mặc qυầи ɭóŧ của cô, hai ngón tay tách môi âʍ ɦộ ra, trên dưới xoa bóp bức huyệt đã ướŧ áŧ của cô, biết cô là uống thuốc mới ướt nhanh như vậy, “Thượng Quân Sách từng nhìn thấy bộ dáng dâʍ đãиɠ này của em chưa?”
Nghe thấy cái tên Thượng Quân Sách, Cố Dĩ An lập tức mở mắt ra, giống như vừa thanh tỉnh.
Thấy phản ứng này của cô, Ôn Thần há mồm cắn môi cô, rồi lại buông ra: “Em cũng vì thỏa mãn anh ta mà uống loại thuốc này?”
“Anh ta không cần tôi thỏa mãn, anh ta có rất nhiều phụ nữ.”
“Cho nên em mới rời khỏi anh ra, lựa chọn tôi?”
“Anh muốn biểu đạt điều gì?” Cố Dĩ An vẻ mặt nghiêm túc, đáy mắt đã không còn sự mê ly vừa rồi.
Ôn Thần cười cười, cười nháy mắt với cô, ngón tay đột nhiên dùng sức ấn xuống âm đế của cô, nhanh chóng xoa động.
“Ô……” Cô nhíu mày cắn môi, khép hai chân lại kẹp lấy tay anh.
Ôn Thần cũng không thu hồi tay lại, mà càng dùng sức xoa.
“Ô ô…… A…… Dừng lại…… ư……” Bắt lấy cánh tay anh, Cố Dĩ An hơi con người, thân thể co rút từng đợt, “Đừng như vậy…… A a…… Ưm…… Đừng……”
Lại lần nữa trêu chọc du͙© vọиɠ của cô, Ôn Thần vừa lòng đem ngón tay rời khỏi âm đế mẫn cảm của cô, xoa động thịt hạch phía dưới của cô, sau khi huyệt khẩu thấm đẫm chất lỏng ướŧ áŧ, anh đưa tay ra, dưới cái nhìn của cô, há mồm ngậm lấy ngón tay dính đầy dâʍ ɖị©ɧ của cô.
Cảnh tượng đánh sâu vào thị giác này, khiến thân thể Cố Dĩ An càng thêm khô nóng.
Vẻ mặt Ôn Thần chưa đã thèm liếʍ môi dưới, nhìn thấy cô quay mặt đi, lại ấn lên gáy cô, lần nữa áp xuống môi cô.