Lấy Danh Nghĩa Hôn Nhân

Chương 16: Nghiện

Đây là lần đầu tiên Ôn Thần tuyên bố chủ quyền, ánh mắt có loại uy hϊếp không cho phép kháng cự.

Cố Dĩ An đột nhiên ý thức được anh hình như đã thay đổi, “Ôn Thần, có phải anh thích tôi rồi không?”

“Em cảm thấy sao?” Ôn Thần híp mắt lại, ngón tay thon dài vuốt ve cánh môi cô, rất có hứng thú nhìn chăm chú vào cô, “Không phải em rất thông minh sao? Vào thời khắc mấu chốt sao lại ngu ngơ như vậy?”

“Đừng thích tôi.”

Ý cười nơi đáy mắt Ôn Thần nháy mắt đọng lại, giống như bị rội một chậu nước lạnh, nhưng anh vẫn giả vờ hài hước ngả ngớn: “Vì sao? Cho tôi một câu trả lời.”

“Tôi vô tâm.” Ánh mắt Cố Dĩ An quạnh quẽ: “Tôi sẽ không thích ai, cũng sẽ không yêu ai, tôi không có nhiều tình cảm như người khác, tôi chỉ là một con người máy.”

Lời này, là những lời mà trước đây truyền thông thường dùng để hình dung cô —— lạnh nhạt giống như người máy không tình cảm.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, Ôn Thần hừ nhẹ: “Thật trùng hợp, khẩu vị của tôi tương đối nặng, chỉ thích cỗ máy vô tâm không cảm tình giống như em.”

“Anh sẽ rất mệt mỏi.”

“Có mệt hay không chỉ có tôi quyết định.” Ngồi trở lại ghế điều khiển, Ôn Thần sửa sang lại quần áo, xuyên qua kính chiếu hậu quét mắt về phía Cố Dĩ An ở phía sau, không tiếp tục nói nữa, bởi vì không thể ép cô quá chặt, nếu không nỗ lực gần hai năm này của anh chẳng phải sẽ uổng phí?

……

Buổi chiều, Cố Dĩ An cùng Ôn Thần đến bệnh viện đón mẹ Thượng Huy xuất viện, ba cô Cố Hoa Đông cũng ở đó.

Không biết Ôn Thần đã đáp ứng điều kiện gì của bọn họ, khi ở Cố trạch, Cố Hoa Đông kéo anh đi khoe khoang đứa con rể này với những người bạn cũ.

Mọi người đều biết, Ôn gia ở Tương thành rất giàu có, chủ tịch Ôn Sơn Dục có một trai một gái, con gái Ôn Ngôn gả cho thượng tướng Lục Diệu ở quân khu Tây Bắc, con trai Ôn Thần hai năm trước xuất ngũ tiếp quản công ty.

Cố gia ở bên này đầu tư chưa hoàn thiện, đang đứng trước nguy cơ phá sản, mà tập đoàn Ôn thị lại là một trong những công ty bất động sản hàng đầu phương nam, lần này Ôn Thần ra mặt, khẳng định sẽ giống như những gì người ngoài nói —— đã chuẩn bị tiếp quản.

Cố Dĩ An không đợi ở sảnh ngoài, bởi vì cô không nghe tiếp được những lời a dua nịnh hót đó; là vì trước đây cô ở trong giới chính trị lâu như vậy, cô vô cùng chán ghét sự dối trá của giới quan chức và kinh doanh.

Càng không may là, ở hậu viện lại gặp phải mẹ cô Thượng Huy.

Trong lòng Thượng Huy đã sớm đè ép lửa giận, khi bà ta ở bệnh viện cũng không thấy đứa con gái này tới thăm mình, còn chặn số điện thoại của bà ta, thừa dịp xung quanh không có ai, liền bắt đầu quở trách cô: “Không nghĩ tới đứa con gái Thượng Huy tao dưỡng dục hơn 20 năm còn không bằng một người ngoài!”

“Nếu lần này không phải Ôn Thần tiếp quản, những người đó căn bản sẽ không tới Cố gia chúc mừng tao được xuất viện! Bọn họ chỉ biết bỏ đá xuống giếng tới đây chế giễu!”

“Mày ở quan trường nhiều năm như vậy, lại không phải không biết sự dối trá của những người này! Nếu Cố gia thật sự xảy ra chuyện, mày cảm thấy bọn họ còn có thể coi trọng mày sao?”

Cố Dĩ An một câu cũng không muốn nghe, quay đầu đi về phía tiền sảnh.

Thượng Huy nóng nảy, không chút bận tâm hình tượng của mình, bước qua ngăn đứa con gái này lại, “Thái độ của mày là thế nào!”

“Bà hy vọng tôi có thái độ gì?” Cố Dĩ An mắt lạnh nhìn bà ta, không có chút tình cảm nào.

“……” Thượng Huy còn muốn nói gì đó, nhưng khi đối diện với cô, liền chột dạ quay mặt qua chỗ khác, “Mẹ biết con vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện trước đây, nhưng mẹ làm vậy chỉ vì muốn tốt cho cái nhà này!”

“Bà không phải mẹ tôi.” Đi ngang qua người bà ta, Cố Dĩ An dừng lại: “Bà chỉ sinh ra tôi, chỉ thế mà thôi.”

……

Trên đường trở lại khách sạn, là Cố Dĩ An lái xe.

Ôn Thần uống quá nhiều rượu, đều là trưởng bối kính rượu, không thể không uống.

Sau khi tới khách sạn, Cố Dĩ An trước tiên giúp Ôn Thần xả nước ấm, đến phòng ngủ nhìn thấy anh đã ngã lên giường, cho rằng anh say rượu nên ngủ rồi, cô đi qua muốn giúp anh cởϊ áσ khoác ra trước, nào biết, tay mới vừa vươn ra, đã bị anh túm chặt lấy.

Ôn Thần kéo cô lên giường, đem cô đè dưới thân, hơi thở tràn đầy mùi rượu phun lên mũi cô, trong mắt tràn đầy ngọn lửa du͙© vọиɠ, “Em có biết cái gì gọi là lên cơn nghiện không?”