Thật Khó Để Nhân Vật Phản Diện Không Sụp Đổ

Chương 17

Người của Vạn Nhận Tông: Ngươi là ma quỷ sao?

Các y tu: Rốt cuộc là vị y tu nào đã nghĩ ra khoản bồi thường tuyệt vời như vậy! Không sai, chăm sóc linh thực rất vất vả, bọn họ cũng cần phải tu luyện, hơn nữa thần kinh cũng rất yếu ớt, thật sự chịu không nổi hù dọa nha.

Kiều Hàm tốt bụng nói: “Đừng lo lắng, vì lợi ích của hai tông môn, ta chắc chắn sẽ chiết khấu cho các ngươi, coi như một bài học cho tất cả các ngươi đi, đừng lúc nào cũng mang theo một bụng đầy toan tính như vậy nữa, làm điều xấu ắt sẽ phải trả giá.”

“Các ngươi không phải là đại tông môn sao? Tính toán chi lic như vậy, tất cả chúng ta đều đã xin lỗi rồi!” Có người không cam lòng hét lên.

Giang Tố Vi cũng cảm thấy có chút mất mặt, muốn mở miệng, nhưng nhìn bầu không khí xung quanh, lập tức lùi lại bước chân.

Đệ tử của Thanh Vân Tông hưng phấn đến đỏ cả mặt, các y tu cũng cùng nhau chụm lại để thương lượng.

“Nói chuyện kiểu gì thế này! Thân huynh đệ (anh em ruột) còn phải tính toán rõ ràng! Các ngươi muốn quỵt nợ, còn nói chúng ta là kẻ hút máu sao?”

“Đúng đúng đúng, trước đó không biết là ai kêu muốn tính sổ! Vậy chúng ta sẽ không khách sáo cùng các ngươi tính sổ!”

“Không giao tiền, đừng hòng được đi!”

Các đệ tử của Vạn Nhận Tông đều quay đầu lại nhìn Tiêu Cửu Từ một cách máy móc: Ngươi cứ mặc kệ như vậy sao?

Đại sư huynh của Thanh Vân Tông nổi tiếng là người hòa hảo dễ nói chuyện nhất, hẳn là hắn sẽ không để loại trò hề này diễn ra.

Tiêu Cửu Từ nhìn Kiều Hàm, thấy vẻ mặt y hoạt bát trở lại, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của hắn, lại trở nên cực kỳ khẩn trương, hàng mi dài không ngừng run rẩy, cơ mặt lập tức trở nên căng thẳng.

Tiêu Cửu Từ không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, chẳng lẽ y cảm thấy hắn sẽ không đồng ý với cách xử lý này ư? Theo lẽ thường thì Thanh Vân Tông quả thực sẽ không để ý đến những chuyện này, nhưng xem ra lời người nào đó nói quả thực rất có đạo lý.

“Tưởng Doãn, tính tiền, nhớ chiết khấu.”

“Được, Đại sư huynh!” Tưởng Doãn phụ trách coi giữ sổ sách của Phổ Hiền Phong, hôm nay tình cờ có mặt ở đây, cười híp mắt chạy tới, lấy bàn tính từ trong nhẫn trữ vật ra. Thậm chí còn rất cao hứng, muốn hỏi Kiều Hàm đứng ở bên cạnh còn có các loại tính phí nào khác nữa không, muốn tính thêm nhiều một chút, để có tiền mua hạt giống linh thực.

Mấy người của Vạn Nhận Tông sắc mặt tái nhợt, nhưng cũng không dám làm loạn thêm, sợ nếu nói nữa, ma quỷ bên kia sẽ lại gây thêm chuyện.

Nhanh nhanh chóng chóng giao tiền rồi rời đi.

Tiêu Cửu Từ nói xong liền nhìn về phía Kiều Hàm, lại thấy sắc mặt căng thẳng vừa rồi không những không cải thiện, ngược lại đột nhiên trở nên càng phức tạp cùng ngượng ngùng, nhìn chằm chằm nhìn hắn.

Trong ánh mắt đó, có sự bất bình lẫn ai oán, như thể hắn đã bắt nạt y vậy.

【Đinh, chúc mừng ký chủ, chiếm được điểm cảm xúc +1】

Kiều Hàm: Tâm của nam chính quả nhiên là thâm sâu khó lường a! Khó trách vừa rồi ngươi nhìn chằm chằm ta như vậy, hóa ra là ngươi khó chịu với ta ư, ta không phải chỉ mới xin một ít tiền thôi sao? Còn không phải là vì Thanh Vân Tông của các ngươi sao! Hừ hừ hừ, thật là ủy khuất mà!

Kiều Hàm cảm thấy một người ôn nhu và hào phóng như Tiêu Cửu Từ chắc chắn sẽ coi thường hành vi nhỏ nhen vô lý vừa rồi của y.

Hắn vừa rồi chỉ hỏi y muốn nói cái gì, hẳn cũng không phải muốn y kiếm chuyện để trút giận.

Chỉ do y nhất thời bốc đồng, làm xằng làm bậy mà thôi.

Bởi vậy mới làm nam chính cảm thấy chán ghét.

Nhưng ủy khuất là việc của ủy khuất, lúc nhìn hệ thống đổi một điểm cảm xúc duy nhất kia thành điểm sinh mệnh, Kiều Hàm vẫn thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Bây giờ y có thể ở bên cạnh nam chính một năm mười bốn ngày rồi, thật là hạnh phúc quá đi!

Kiều Hàm cứ tự vui vẻ một hồi, sau đó sắc mặt lại thay đổi, thấy Tiêu Cửu Từ nhìn mình, cho dù ánh mắt kia mang theo sự ấm áp, nhưng Kiều Hàm vẫn cho rằng đây là sức hấp dẫn của nam chính, chứ thực ra trong lòng hắn cũng không vui khi nhìn thấy y.

Bị nam chính nhìn chằm chằm như thế, còn có thể làm gì được nữa? Y nhanh chóng nở một nụ cười hối lỗi lấy lòng, thiếu chút nữa đã nói: Ta sai rồi.

Tiêu Cửu Từ chớp mắt, không nhìn Kiều Hàm nữa. Giống như chỉ cần nhìn y thì y sẽ cảm thấy căng thẳng, mất tự nhiên, thái độ này khác hẳn lúc hai người vừa mới gặp nhau.

Ngay khi Tiêu Cửu Từ đang suy nghĩ, đột nhiên hắn cảm thấy trước mắt tối sầm, sắc mặt hơi thay đổi, nhưng trước khi người của Vạn Nhận Tông rời đi, Tiêu Cửu Từ vẫn phải đứng yên không nhúc nhích.

Mà lúc này, âm thanh cảnh báo của hệ thống đang vang lên trong đầu Kiều Hàm.

【Ký chủ là nhân vật phản diện, chú ý thiết lập nhân vật! 】