Kiều Hàm giả vờ không nghe thấy, trải qua nhiệm vụ đầu tiên, cảm thấy mức độ tự do khá cao, điều này làm cho Kiều Hàm có thêm tự tin để đối phó với nhiệm vụ.
Cuối cùng, sáu người của Vạn Nhận Tông trên người chỉ còn lại y phục đệ tử, chật vật ngự kiếm rời đi.
Ngay cả hộ giáp mà tông môn phát cho bọn họ cũng phải để lại dùng để gán nợ.
Tưởng Doãn là một nhân tài, nghe nói theo tính toán của hắn ta, không chỉ hợp tình hợp lý, mà còn không giảm giá dưới mọi tình huống, có thể làm cho mấy người kia đến qυầи ɭóŧ cũng không có mà mặc, có thể nói là đã thay các đệ tử khác của Thanh Vân Tông xả giận thật sảng khoái.
Tưởng Doãn vui vẻ đi đến bên cạnh Tiêu Cửu Từ: "Đại sư huynh, ngươi thấy những thứ này nên phân chia như thế nào?"
Tiêu Cửu Từ không trả lời ngay.
Kiều Hàm đương nhiên là luôn chú ý đến nam chính, cho nên lúc này y đã nhận ra điều gì đó bất thường, quay đầu lại nhìn, ngay lập tức cảm thấy hình như cơ thể của Tiêu Cửu Từ có hơi lung lay.
Nhưng các đồng môn khác đang vây quanh hắn lại không ai nhận ra.
Ý thức của Tiêu Cửu Từ đã có chút không rõ ràng, theo thói quen, hắn muốn gọi Băng Phách kiếm ra để hỗ trợ mình, trước khi tìm người khác hỗ trợ.
Bỗng nhiên có người đến gần hắn, một cỗ khí tức tươi mát mang theo mùi cỏ xanh phả vào mặt hắn, hắn không ghét mùi hương này, nhưng không quen với khoảng cách gần như vậy, theo bản năng muốn lùi lại, kết quả là lại đứng không vững.
Cả người nghiêng đi, Tiêu Cửu Từ có chút lúng túng, hắn có cảm giác là mình sắp ngã xuống rồi.
Nhưng cùng lúc đó, có một người giữ lấy cánh tay hắn: "Tiêu Cửu Từ! Ngươi làm sao vậy?"
Tiêu Cửu Từ sửng sốt, cảm thấy hơi kỳ lạ, tại sao lại có người phát hiện ra hắn không ổn nhanh như vậy chứ, là do hắn biểu hiện quá mức rõ ràng sao?
Giọng nói này là... Kiều Hàm?
...
Bên ngoài sơn môn của Thanh Vân Tông, vết thương còn chưa lành, không có linh thạch để sử dụng, sáu người chỉ có thể chật vật vừa đi vừa vội vã dưỡng thương.
"Thanh Vân Tông chết tiệt, Tiêu Cửu Từ chết tiệt!"
"Còn tên tiểu bạch kiểm miệng lưỡi sắc bén kia nữa!"
"Y không phải là đệ tử của Thanh Vân Tông đúng không, rốt cuộc là ai vậy? Cái gì gọi là người ủng hộ của Tiêu Cửu Từ?"
"Ta nhớ tới một tin đồn..."
"Cái gì?"
"Ngươi có nhớ vị hôn thê kia của Tần Tu Trọng không?"
"A! Là người Kiều gia đã từ hôn kia ư? Tại sao y lại đến Thanh Vân Tông?"
"Nghe nói cách đây không lâu, Tiêu Cửu Từ đã ký kết hôn khế với truyền nhân La Yên Huyền Thể của Kiều gia, hẳn người đó là y rồi!"
"Ha ha, chẳng qua là nhặt thứ mà Vạn Nhận Tông chúng ta không cần thôi, chờ đến khi tin tức truyền đi, ta xem tên Tiêu Cửu Từ đó còn dám bày ra cái tác phong đáng tởm đó nữa không."
...
Tiêu Cửu Từ rất nhanh đã tỉnh lại, nhưng tạm thời thân thể vẫn không thể động đậy được, sau đó nghe thấy trong phòng có tiếng khóc, âm thanh đó rõ ràng là của Giang Tố Vi.
Ngay sau đó là giọng nói đặc biệt của Mai Trưởng Lão: "Này này này, đừng khóc nữa, muốn dìm chết linh thực ở chỗ ta sao, ta đã ra tay thì tiểu tử Cửu Từ này còn có thể xảy ra chuyện chứ? Hơn nữa cũng đâu có vấn đề gì lớn!”
“Không có vấn đề gì mà lại tự nhiên ngất xỉu sao?” Âu Toản Nhuế lo lắng hỏi.
“Vốn lúc hắn tới Tịnh Linh trận là đã muộn rồi, độc tố còn chưa giải trừ hoàn toàn, hơn nữa nội thương cũng chưa lành, lại đột nhiên đánh nhau với sáu tu sĩ Kim Đan kỳ, tự nhiên sẽ chịu một chút đánh sâu vào. Ta đã cho hắn dùng đan dược tốt nhất, sẽ lập tức tỉnh lại thôi.” Tính tình của Mai Trưởng Lão vẫn tốt như trước, cười giải thích nói.
Đột nhiên, có một âm thanh trong trẻo thanh lãnh vang lên: “Ngươi trừng ta làm gì?”
Ngón tay của Tiêu Cửu Từ run lên, y ở chỗ này...
Âu Toản Nhuế tức giận nói: "Nếu phải vì ngươi, Đại sư huynh cũng sẽ không bị chậm trễ! Độc tố đã sớm được giải trừ, ta nhớ rõ lần cuối cùng cũng là do ngươi kiêu ngạo ương ngạnh nên đối phương mới ra tay, làm hại Đại sư huynh phải động thủ, nếu không có lần đó, chắc chắn Đại sư huynh sẽ không xảy ra chuyện."
"Này này, cho dù ngươi không thích ta, ngươi cũng không thể đổ cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà này lên đầu ta chứ."
"Cho dù là đổ trách nhiệm cho ngươi, nhưng ngươi cũng nên hiểu rõ, chúng ta mới là đồng môn trong Thanh Vân Tông, cái gì Đại sư huynh cũng có thể làm cho chúng ta, nhưng người ngoài như ngươi thì không được." Âu Toản Nhuế tự tin nói.
Kiều Hàm nghe nàng ta lý luận, cảm thấy thế là đủ rồi, mặc dù y rất muốn phản bác, về mặt lý thuyết thì y không phải là người ngoài, nhưng hai từ "Đạo lữ" này thật xúc phạm nam chính, nên y không nói ra được.