Thật Khó Để Nhân Vật Phản Diện Không Sụp Đổ

Chương 16

Bây giờ sự tình đã đến mức này, mấy người kia cũng không dám giãy giụa nữa, bọn gã chỉ muốn biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, cùng nhau đẩy nam nhân mặt sẹo lên, xin lỗi hết chỗ này đến chỗ kia.

Thấy người sắp rời đi, Kiều Hàm mới chợt nhớ ra.

Này, còn nhiệm vụ của ta...

【Đinh, chúc mừng kí chủ, nhiệm vụ đã hoàn thành! Xin hãy tiếp tục cố gắng.】

Kiều Hàm thở phào nhẹ nhõm, y thật may mắn, chẳng những không kết thù với Vạn Nhận Tông chân chính, mà còn dùng tới cách không ngờ tới để hoàn thành nhiệm vụ.

Quả nhiên, hệ thống vẫn rất yêu ta!

Kiều Hàm nóng lòng muốn xem mình được bao nhiêu điểm cảm xúc. Kết quả chờ nửa ngày cũng không thấy động tĩnh gì.

Kiều Hàm: ?

Hệ thống: 【?】

Kiều Hàm: Điểm cảm xúc thì sao? Lúc này đừng có nhiễu sóng nữa, mau nhả ra đi!

Hệ thống:【… Sau khi kiểm tra, không thu thập được dao động cảm xúc của nam chính. 】

Kiều Hàm: ??? Sao có thể như thế được! Hệ thống ngươi không phải là bị lỗi rồi đấy chứ!

Hệ thống: 【Điểm cảm xúc vốn là căn cứ vào độ hoàn thành nhiệm vụ của ký chủ để tính toán, cảm xúc của nam chính không dao động vì hành vi của ngươi, đương nhiên không có gì để thu thập được, chỉ có thể nói là do ký chủ không đủ nỗ lực, nhiệm vụ được hoàn thành có chất lượng không tốt.】

Thực sự đã rất cố gắng, Kiều Hàm đành bất lực trong giận dữ.

Hệ thống: 【Ký chủ không cần lo lắng, vì mạng nhỏ của ký chủ, hệ thống sẽ nhanh chóng sắp xếp nhiệm vụ mới cho ngươi.】

Kiều Hàm bất lực: Cút đi!

Còn có cách nào nữa chứ, xét đến kết cục, y cũng không có gây sự, nam chính lại là người tốt đến như vậy, đương nhiên sẽ không giận y!

Chẳng lẽ bởi vì vậy mà y không thu hoạch được nửa điểm cảm xúc nào sao? Kiều Hàm thực sự không biết nên khóc hay nên cười.

Chỉ có thể u oán nhìn về phía Tiêu Cửu Từ, nam chính đại nhân à, hay là ngươi tức giận với ta đi, được không!

Chẳng hạn như cảm thấy ta tự cho là đúng, hung hăng hống hách, không giống người tốt?

Có lẽ là vì ánh mắt của Kiều Hàm quá rõ ràng rồi.

Tiêu Cửu Từ trong nháy mắt nhìn qua, ánh mắt liền dừng lại, giống như đã nhìn thấy oán khí nồng đậm đang tỏa ra từ người Kiều Hàm, không còn thần thái sống động như vừa rồi, ngược lại là tựa hồ rất bất mãn với hiện trạng bây giờ.

“Ngươi... Còn muốn nói gì không?” Tiêu Cửu Từ thăm dò hỏi. Dẫu sao, chuyện hôm nay được giải quyết ổn thỏa, công lao của Kiều Hàm cũng không nhỏ.

Tiêu Cửu Từ vừa mở miệng như vậy, những người đang chuẩn bị rời đi lập tức cứng đờ dừng lại, cảnh giác nhìn về phía bên này, tựa hồ sợ Kiều Hàm sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ vậy. Dù sao vừa rồi chính là Kiều Hàm chống lại bọn họ, khiến cho tình thế của bọn họ trở nên càng thêm tồi tệ.

Nhưng mà... Đây hoàn toàn là một sự hiểu lầm.

Kiều Hàm chớp chớp mắt, không hiểu nam chính muốn mình nói cái gì, lại nhìn thấy vẻ mặt của đám người Vạn Nhận Tông kia.

Những người xung quanh đồng loạt nhìn sang, như thể cũng muốn xem Kiều Hàm còn có thể nói ra cái gì.

Kiều Hàm ngẩn ra, nhưng nhìn các đệ tử xung quanh mình đều có những thương tích nặng nhẹ khác nhau, còn có các y tu bởi vì Tịnh Linh trận mà bị thương đến bất tỉnh, y híp mắt, lập tức tìm được bao cát để trút giận.

“Không phải ta muốn nói, là huynh đệ y tu ở Phổ Hiền Phong có lời muốn nói.”

Có rất nhiều y tu ở đây, nhưng lúc này trên đầu họ đều là những dấu chấm hỏi.

Muốn họ nói cái gì?

“Cái gì?” Tiêu Cửu Từ ngạc nhiên.

“Vừa rồi lúc ta ở dưới đó, nghe bọn họ nói, muốn chữa trị cho người của Vạn Nhận Tông phải tốn rất nhiều linh thạch, vừa rồi đánh với bọn họ cũng ảnh hưởng đến linh thực đang trồng ở nơi đây. Có phải theo lý thuyết cũng nên bồi thường một chút hay không, loại tổn thất này cũng không thể để huynh đệ y tu ở Phổ Hiền Phong tự mình gánh vác hết được.”

Y tu: Mặc dù nói cũng có lý, nhưng là chúng ta không có nói như vậy nha?

Người của Vạn Nhận Tông: Cái gì?!!!

Kiều Hàm dứt khoát bẻ ngón tay, nói: “Cho dù vừa mới đánh nhau, nhưng tổn thất của đôi bên đều được bù đắp qua lại, vậy còn các huynh đệ y tu thì sao, không tham chiến thì thôi, còn tận tâm cứu trợ, không những thế còn vô tình bị thương, vậy thì phí trị liệu, phí trì hoãn phải làm sao đây?”

“Đợi chút, phí trì hoãn là sao?” Tên mặt sẹo vội vàng hỏi.

“Đó chính là bồi thường cho việc trì hoãn trong tu luyện hàng ngày của các y tu, vì các ngươi gây chuyện, các huynh đệ lại phải dưỡng thương, lại phải trồng lại linh thảo, làm sao còn sức lực để tiếp tục việc tu luyện của mình? Cái này không cần bồi thường sao? Ta còn chưa đề cập đến phí tổn thất tinh thần, thần kinh của các vị huynh đệ y tu đều rất tinh tế nhạy cảm đó nha. ”