Một Đời

Chương 4-4: Thiếu tướng Omega

"Richal, em không muốn dùng biện pháp này với anh. Nhưng anh tự muốn, em cũng đành nghe lời." Vax nhẹ vuốt tóc anh, khe khẽ nói.

"..."

Nhìn vẻ mặt cạn lời của Thiếu tướng, Vax lại khẽ mỉm cười. Khôi phục lại biểu tình nghiêm túc, hắn trầm giọng bảo: "Em không ỷ vào luật pháp cho phép mà cậy thế bắt nạt anh. Lần này là anh làm sai, em dạy dỗ. Nhưng em không bao giờ vì thế mà cho phép mình có quyền lực gì cả. Nếu em làm sai, anh cũng có thể đánh em. Chúng ta là bạn đời, không phân biệt Alpha Omega."

Richal mỉm cười: "Anh biết." Anh biết rằng Alpha của anh khác biệt, không coi trọng việc giới tính như người khác, cũng như luôn thương yêu anh thật lòng.

"Vậy bây giờ. Chúng ta bàn chuyện mấy hôm trước." Lúc nghiêm túc, vẻ mặt của Vax lạnh nhạt đến đáng sợ. Đôi mắt một mí hơi rũ, khoé mắt thờ ơ, đôi môi mỏng mím chặt, không hề ôn hoà như ngày thường.

Vax nhìn một hồi, thấy Richal vẫn bình tĩnh như thường. Hắn nhếch khoé môi, bàn tay đặt ở eo Thiếu tướng, kiên quyết mở thắt lưng của anh ra.

"Vax?" Richal hơi quay người, giơ tay giữ lại thắt lưng của mình, lại bị bàn tay của Vax đè lại, gò má của anh bị đặt xuống ghế da sofa mềm mại, bỗng dưng sinh ra cảm giác lo lắng kì lạ.

"Anh, Omega nhà khác bị phạt đều phải cởϊ qυầи." Vax đè ép khoé môi đang cong lên, thực tình, hắn không biết chuyện nhà khác. Nhưng hắn biết rõ Thiếu tướng mù tịt mấy chuyện này, có nói dối anh cũng không biết.

Quả nhiên, trên mặt Richal đã xuất hiện sự do dự, bàn tay đặt nơi thắt lưng cũng buông lỏng. Thiếu tướng tự nhận bản thân không hiểu rõ chuyện sinh hoạt hôn nhân, cũng không coi mình khác biệt với Omega, chuyện tất cả Omega đều phải làm, vậy hẳn anh cũng nên làm.

Thiếu tướng cắn răng, cam chịu để Vax kéo xuống hai lớp quần của mình, lộ ra da thịt trắng trẻo. Cơ thể Thiếu tướng cao gầy, khắp người đều có cơ bắp mạnh mẽ, chỉ duy vùng thịt sau lưng thì không khác gì các Omega khác, căng đầy mềm mại.

Richal gục xuống sofa, chôn mặt mình thật sâu trong cánh tay. Vành tai lộ ra sau mái tóc đen dày ửng đỏ, ngại ngùng đến mức không dám ngẩng đầu.

Vax nhìn anh như vậy, đột nhiên cảm thấy mình thật xấu xa. Nhưng rồi lại tự nhủ bản thân, đây là bài học mà anh phải nhận lấy, để lần sau không dám tái phạm.

Bàn tay hắn đặt trên da thịt mềm mại của Richal, cân nhắc một chút, rồi dùng tám phần lực đánh xuống. Tiếng "bốp" vang lên khi da thịt va chạm, to đến mức có chút doạ người, dấu ấn bàn tay đỏ bừng cũng nhanh chóng hiện lên trên địa phương trắng nõn.

Richal khẽ nhăn mày, phía sau truyền tới cảm giác nóng rát khá xa lạ. Thiếu Tướng quanh năm chiến đấu trên chiến trường, cũng đã chịu qua khá nhiều thương tích, nên anh không để vào mắt trận đánh cỏn con này. Nhưng hiển nhiên, Richal đã đánh giá bản thân hơi cao, về mặt cận chiến, bản thân anh đã là một cao thủ, rất ít ai gây được thương tích mang sát thương cao cho anh. Hơn nữa, Thiếu tướng chăm chỉ rèn luyện, cơ bắp toàn thân đều đã quen với việc chịu lực, dẫu có bị tác động cũng không đau đớn quá mức.

Nhưng dù thế nào đi nữa, Richal vẫn chỉ là một Omega. Da thịt Omega mềm mại, lại trắng trẻo, chỉ cần niết nhẹ cũng để lại vệt đỏ chói mắt. Thiếu tướng cũng không phải ngoại lệ, bản thân anh lại chưa từng bị ai dạy dỗ, đánh giá cao khả năng chịu đựng của mình, lại không biết đau đớn lúc này lại khó nhịn đến vậy.

Nhưng Richal vẫn là một quân nhân, từ đầu đến cuối, anh không hề phát ra thanh âm nào.

Bàn tay Vax đánh xuống, nghe rõ cả tiếng gió. Sức lực của Alpha vốn lớn, lúc này hắn cũng không hề giữ lại lực, lại không nghe thấy Richal thốt lên thanh âm nào, sức lực ngày một tăng thêm.

Mông Thiếu tướng rất nhanh đã bao phủ chồng chéo dấu tay, sưng đỏ một vòng. Richal cắn răng, mồ hôi chảy dọc xuống theo gò má, anh thậm chí còn không có cơ hội để thở dốc, đau đớn phía sau liên tiếp như sóng lớn ập tới, kéo anh vào sự thống khổ triền miên. Anh không ngờ lại đau đến thế, cũng lần đầu nhận rõ về phương pháp trừng phạt này lại có thể mang đến tác dụng lớn lao đến vậy.

Đau đớn không ngừng ập tới, lại không biết khi nào mới dừng lại, tích tụ dần dần, đau đớn cũng tăng lên như cấp số nhân, thực sự tra tấn thần kinh con người. Ngay cả Richal cũng không chịu đựng nổi, anh nhắm nghiền khoé mắt, hàng mi dày hơi run, đôi môi khô khốc nếm được vị mồ hôi mặn chát.

Vax dừng tay lại. Nhìn xuống vết thương doạ người trên da thịt trắng trẻo của anh, cũng có chút đau lòng. Nhưng nhìn thấy Richal không hề cử động, lại cho rằng chút đau đớn này không ăn nhằm gì với anh, e rằng sẽ không thể khiến anh ghi nhớ bài học. Vì vậy, Vax âm thầm sử dụng tinh thần lực bao phủ bên ngoài tay, dùng lực đánh xuống.

"Bốp!"

Richal hơi giật người, mở to mắt, đau đớn đột ngột gia tăng làm anh không kiềm được tiếng rên khẽ, sống lưng thon gầy hơi co lại, một lúc lâu vẫn chưa hồi phục được tinh thần.

"Bốp!"

Đau đớn lại tiếp tục, hai cái đánh này hoàn toàn có thể sánh ngang với mấy chục cái vừa này, thậm chí là hơn. Richal lập tức nhận ra Vax đã sử dụng tinh thần lực, anh mím môi, ánh mắt hơi dao động. Dẫu là anh, cũng có chút không thừa nhận nổi. Phải biết rằng, tinh thần lực của con người hiện nay mang theo sức mạnh rất to lớn, Vax lại là một Alpha tài giỏi, tinh thần lực bao quanh tay hắn lúc này không khác gì biến tay thành một thanh kim loại cứng rắn. Dùng thứ ấy đánh vào da thịt mềm mại của Omega, đau đớn đến mức hơi thở của Richal cũng đã không ổn định.

Vax lại đánh xuống một thước, lập tức cảm nhận được cơ thể dưới thân hơi run lên. Hắn biết rằng anh rất đau, chỉ khi đau đớn tới mức độ nào đó, Richal mới phải mất kiểm soát thế này, nếu không, anh sẽ cắn răng mà chịu đựng. Tính cách anh vốn mạnh mẽ, không muốn để lộ ra chút yếu đuối nào.

Mấy cái vừa đánh mang theo uy lực rất lớn, Vax cũng hiểu rõ sức mạnh của tinh thần lực, mông Richal hiện rõ ba vết đỏ sưng cao, thậm chí còn ẩn ẩn máu bầm. Hắn hơi cau mày, nhưng vẫn quyết tâm không mềm lòng, hắn muốn cho anh biết hậu quả của việc cậy mạnh.

Bàn tay mang theo sức mạnh tinh thần lực lại rơi xuống, từng chút từng chút một mài tan sự kiên cường của Thiếu tướng. Richal khép chặt mắt, đôi môi không còn chút huyết sắc, mái tóc cũng bị thấm ướt, đau đớn kéo dài dễ khiến con người lâm vào hoảng loạn, nhất là loại đau đớn xa lạ vượt khỏi sức chịu đựng của anh.

Mỗi lần hô hấp cũng kéo theo sự thống khổ, anh không biết Vax muốn đánh tới bao giờ, lại không biết mình có thể chịu đựng thêm bao lâu. Dẫu sao, cảm giác bị động tiếp nhận đau đớn mà không thể chống trả, không biết giới hạn kết thúc này quá kinh khủng, Richal cũng đã chạm tới giới hạn chịu đựng.

"Vax." Rốt cuộc, Richal cũng bị buộc phải lên tiếng, âm thanh khàn khàn như mài qua một tầng giấy. Hiếm khi có lúc Thiếu tướng luôn mạnh mẽ để lộ ra trạng thái yếu ớt như này.

"Em nghe." Vax dừng tay, âm thầm thở dài trong lòng. Hắn đã sớm chịu không nổi, da thịt của anh bị đánh tới mức bầm tím, sưng cao doạ người, mỗi một lần hạ tay, hắn lại cảm nhận cơ thể anh run lên, thấy anh chịu đựng dãy dụa trong đau đớn mà chỉ thốt lên được vài âm tiết khe khẽ, hắn cũng rất khổ sở. Nhưng, nếu không vậy thì e rằng anh sẽ mãi không bỏ được bản tính kiêu ngạo của mình.

Thiếu tướng cần một bài học, và hắn sẽ làm cho anh mãi không dám tái phạm.

Richal lên tiếng xong lại không nói câu nào. Vax cũng không truy hỏi, chỉ hơi vuốt ve da thịt nóng bỏng của anh, cất tiếng hỏi: "Đau không, anh?"

Richal im lặng một chút, khẽ gật đầu.

"Vậy anh có biết, nếu lúc ấy hệ thống lỗi mà ảnh hưởng tới não của anh. Anh sẽ phải chịu đau đớn thế nào không?"

Richal vẫn không trả lời. Vax không để ý, hắn tiếp tục cất tiếng dạy dỗ:

"Richal à, anh có bao giờ để tâm đến mình không vậy? Buổi hôm đấy, tất cả mọi người đều ngoan ngoãn nghe lệnh huỷ bỏ huấn luyện. Chỉ có anh, anh không thèm mạng mình nữa sao? Không thèm quan tâm đến em chút nào sao?"

"Vax, anh xin lỗi." Richal rũ mắt, giọng nói yếu ớt đi vài phần.

"Không, anh không biết. Anh chỉ đang thấy em tức giận nên mới xuống nước. Trong lòng anh cảm thấy mình nắm chắc, cảm thấy chắc chắn mình sẽ an toàn vượt qua huấn luyện đúng không? Cảm thấy em đang làm quá lên đúng không?" Vax càng nói càng bực, khoé mắt cũng bị cay đến ửng hồng. Nỗi uất ức cùng tức giận trào dâng như thuỷ triều, không dừng lại được. Lúc anh bấm xuống nút tiếp tục huấn luyện, anh có bao giờ nghĩ đến hắn, dù chỉ một chút? Có lẽ là không, nếu có, anh đã chấp nhận dừng lại. Anh mạnh mẽ, mạnh đến mức có thể kiêu ngạo ngông cuồng, tự tin tuyệt đối với sức mạnh của mình.

Nhưng lỡ như có gì bất trắc thì sao? Mọi chuyện đều có lỡ như, đâu ai nắm chắc được mọi chuyện. Nếu lúc đó hệ thống lỗi nặng hơn, có lẽ thứ hắn nhận lại sẽ là cái xác của anh.

Vax biết mình đang lo lắng quá mức, anh mạnh mẽ như vậy, tự biết mà quyết định tình hình. Nhưng hắn không thể chịu đựng nổi, dù chỉ là một vạn phần nguy hiểm, hắn cũng không cho phép anh đối đầu. Về mặt này, Vax thể hiện sự độc đoán thậm chí còn hơn hẳn các Alpha khác.

"Anh không nghĩ như vậy..." Richal biết Vax lo lắng cho mình, anh không hề oán trách. Nhưng quả thật, Thiếu tướng luôn luôn tự tin đã cảm thấy mình chắc chắn sẽ an toàn vượt qua huấn luyện.

"Richal, em sợ lắm... Em không thể mất anh, em không dám nghĩ tới, cũng không tưởng tượng nổi mình sẽ thế nào. Em sẽ điên mất, Richal, anh đừng đùa giỡn với mạng mình như vậy. Anh nghĩ tới em một chút, được không? Mạng của anh, cũng là mạng của em mà, làm sao em có thể chịu nổi." Vax nói, ngữ khí dồn dập, thậm chí còn mang theo sự nức nở. Tâm tình bị kiềm nén mấy ngày qua, Alpha trẻ tuổi cũng không khống chế nổi, vài giọt nước mắt hoen mi tràn ra.

Richal bị giọng nói mang theo tiếng khóc của Vax doạ sợ, vội vàng ngồi dậy, nhìn đôi mắt ửng đỏ của nhóc con, ngay lập tức cảm thấy tội lỗi dâng tràn. Anh đưa tay vuốt ve mặt hắn, lau đi những giọt nước mắt nóng bỏng, nhỏ giọng đảm bảo:

"Anh sẽ không tái phạm, Vax. Thứ lỗi cho anh."

Vax im lặng, đôi môi mím chặt, đáy mắt vẫn còn lấp lánh ánh nước, toàn thân đều thể hiện trạng thái uất ức. Nhưng sau dần được Richal dỗ dành, hắn rốt cuộc cũng cam chịu hơi cúi đầu, dựa vào vai Thiếu tướng, khe khẽ lẩm bẩm: "Anh phải giữ lời đấy."

"Anh hứa." Richal đưa tay xoa nhẹ mái tóc xoăn nhẹ của cậu chàng trước mặt, giọng nói nhẹ nhàng đến lạ thường.

Vax cũng dần lấy lại bình tĩnh, đôi mắt khô ráo, chỉ còn chút ửng đỏ. Hắn hơi nghiêng người, trầm giọng bảo: "Anh nằm xuống. Em còn có chuyện muốn nói."

Richal hơi cứng người, nhỏ giọng gọi: "Vax..." Lúc này, Thiếu tướng đã bị loại trừng phạt này làm cho e ngại, sự đau đớn phía sau cũng chưa hề giảm bớt, anh thực sự không thể chịu đựng thêm.

Vax không nói nhiều lời, xoay tay đè lưng Richal xuống. Richal cảm nhận được sự nghiêm túc của hắn, cũng không phản kháng, chấp thuận để bị đè nằm úp sấp.

"Richal. Nãy giờ cũng đã đánh nhiều, em mong anh có thể nhớ kĩ. Nếu còn có lần sau, em sẽ khiến anh không thể quay về công tác trong một tháng. Em nói được làm được. Còn bây giờ, mười cái cuối." Vax lên tiếng, âm thanh đã không còn nức nở, chỉ còn sự thanh lãnh của ngày thường.

"Anh sẽ không thất hứa." Richal cũng nghiêm túc đưa ra hứa hẹn, lời hứa của quân nhân rất đáng giá, vì họ luôn tuân thủ hứa hẹn của mình. Và bản thân Richal cũng chưa bao giờ nói mà không giữ lời, Vax rất yên tâm.

Thiếu tướng hơi chần chờ một chút, cuối cùng cũng nhỏ giọng cất tiếng. Âm thanh rất bé, Vax thậm chí còn ngỡ mình nghe lầm. Anh khe khẽ bảo: "Đừng dùng tinh thần lực được không, Vax?"

Vax cong khoé môi, kiềm nén tiếng cười xấu xa. Coi bộ lần này đã làm Thiếu tướng phải e dè, rồi lại không nhịn được đau lòng, chắc phải đau lắm, Richal mới có thể buông bỏ mặt mũi thốt ra lời xin này.

Da thịt của anh cũng đã bầm tím hết cả. Vax chần chờ một chút, rồi vẫn quyết định không mềm lòng. Hắn nghiêm nghị nói: "Không được. Anh phải nhớ lấy đau đớn này, để lần sau không làm việc lỗ mãng nữa."

Richal chậm rãi quay đầu, không còn lên tiếng nữa. Một câu nói đó đã là tất cả những gì anh có thể làm, không còn có thể xin thêm một tiếng nào.

"Bốp!"

Đau đớn quen thuộc quay lại, Richal căng chặt người, mồ hôi lại lần nữa chảy xuống bên trán. Nghỉ ngơi một chút, thậm chí còn khó chịu hơn hồi này. Anh cắn răng, ngăn không cho mình thất thố mà kêu lên, nhưng không ngăn được vài âm tiết vụn vặt thoát ra qua cổ họng.

Nóng rát phía sau còn khó chịu hơn khi anh bị kiếm chém trúng, tinh thần lực của Alpha đánh vào da thịt không chút che chắn nào, nỗi đau này có thể sánh với bị nước sôi tạt vào. Richal nhíu chặt mày, cố gắng chịu đựng, nhưng bả vai của anh không ngừng run lên, cho thấy sự khổ sở mà chủ nhân đang phải chịu.

Tới lúc đánh xong, Richal cũng đã cạn kiệt sức lực. Anh nằm ngoài trên đùi Vax, không còn sức để cử động, còn mệt hơn đi đánh trận về.

Vax nhìn gương mặt trắng bệch của anh, có chút hối hận, lo lắng hỏi: "Đau lắm sao anh?"

Richal hơi mở khoé mắt, đôi môi mỏng mấp máy, giọng nói cũng nhẹ như gió thoảng: "Để bữa nào anh dùng tinh thần lực cấp S cho em nếm thử."

Tinh thần lực của Vax kém Richal một bậc, nhưng cấp S đã là tinh anh trong nhân loại hiện nay, chỉ dùng tinh thần lực cũng có thể tay không đánh vỡ một bức tường kim loại.

Vax hơi rùng mình, biết bản thân ra tay hơi quá, nở nụ cười mang theo chút lấy lòng: "Em bôi thuốc cho anh, sẽ hết đau sớm thôi."

Richal mệt mỏi khép mi, không lên tiếng đáp lại. Hàng lông mi dài run run, trông như những cánh bướm, đôi môi khô nhạt màu mím lại, gương mặt cũng trắng bệch, trông anh yếu ớt khác hẳn Thiếu tướng uy vũ thường ngày. Lúc này, trông Richal mới có chút giống Omega bình thường, yếu ớt đến mức đáng thương.

Vax cầm trên tay tuýp thuốc, nhẹ nhàng xoa lên vết thương. Hiện giờ khoa học kĩ thuật phát triển, mấy vết bầm này nhìn doạ người, nhưng đến ngày mai sẽ hoàn toàn lành lặn. Tuy vậy, lúc bôi thuốc cũng không tránh khỏi gây thêm đau đớn. Richal nhíu mày, phần lưng không khống chế được run lên một cái khi vết thương nhói đau.

Vax nhìn mái tóc của anh từ phía sau, nhìn anh yên ổn nằm trong lòng mình, cơn khủng hoảng bấy giờ mới dần bình tĩnh lại. Bôi thuốc xong, Vax hơi cúi người, đặt lên mái tóc mềm mại của anh nụ hôn nhẹ:

"Richal, em yêu anh. Hãy ở bên em thật lâu nhé, đừng bỏ em đi trước." Giọng nói của hắn chậm rãi, nhưng lại mang theo ý tứ khẩn cầu hèn mọn. Vax luôn luôn sợ hãi có một ngày, anh sẽ ra đi, trên chiến trường đầy rẫy hiểm nguy. Nếu có chuyện gì bất trắc, hắn biết phải làm thế nào.

Richal hơi nghiêng đầu, anh dùng giọng nói suy yếu, nhưng lại đầy kiên định đáp: "Anh cũng yêu em. Anh sẽ ở đây với em, mãi mãi, đến hết đời này."