Một Đời

Chương 4-3: Thiếu tướng Omega

Vax cau mày, hắn sững sờ đến mức mãi lâu vẫn không thốt lên lời nào. Hai người cứ thế nhìn nhau trong bầu không khí trầm mặc.

Mãi sau, Vax mới thốt lên lời đầu tiên trong nhiều ngày qua, hắn rũ mắt, đối diện với đôi mắt đen xinh đẹp của Richal, trầm trầm nói: "Anh nói linh tinh gì thế."

Richal mím môi, ánh đèn vàng nhạt chiếu rọi vào mắt anh, hiện rõ sự dịu dàng. Thiếu tướng trên chiến trường luôn mạnh mẽ, rực rỡ như ánh mặt trời, về nhà lại sẵn sàng để lộ mọi mềm mại của mình cho Alpha mình thương. Richal quanh năm suốt tháng ở trên chiến trường, rất ít khi tiếp xúc với các cặp vợ chồng khác, anh chỉ hiểu sơ sơ qua các lời kể của đồng đội. Ở phương diện này, Richal quả thật hơi mơ hồ, vậy nên, anh tin răm rắp vào lời của hai Omega nọ, cho rằng chỉ cần một trận đánh là có thể giải quyết vấn đề.

Thiếu tướng vốn là người theo chủ nghĩa hành động, anh cầm lấy bàn tay của Vax, cảm nhận được cảm xúc mềm mại trên tay, tâm trạng cũng tốt hơn một chút, dịu giọng nói rằng: "Cho em đánh anh, đừng giận nữa."

Vax nhìn thấy nét ngây thơ hiếm thấy trên gương mặt Richal luôn luôn nghiêm túc, bỗng dưng hơi buồn cười, hắn nhếch khoé môi, khẽ nói rằng: "Anh lại nghe ai nói gì à?"

"Ừm." Richal quả quyết thừa nhận.

Vax im lặng, đôi mắt với hàng mi dài cong cong, trông như cánh bướm rũ xuống. Hắn cũng biết mấy ngày qua, mình đã khiến Richal bối rối rất nhiều. Hai người vốn là người ít nói, nhưng thể hiện tình cảm lại không kém ai, thân mật dính dính như hình với bóng. Từ khi Richal trở về từ chiến trường hôm trước, Vax đơn phương tuyên bố chiến tranh lạnh, bầu không khí trong nhà như đông cứng lại.

Nhưng biết sao được, hắn không biết nên nói anh thế nào. Tin tức báo về lúc ấy, vốn dĩ hệ thống luyện tập đã xảy ra vấn đề, có thể ảnh hưởng đến trí não của người tham gia, thậm chí còn có thể gây chết não. Bộ phận kĩ thuật đã thông báo toàn bộ người tham gia huấn luyện phải tự động bỏ cuộc chương trình để được thoát ra, tránh gây ảnh hưởng tới tinh thần cũng như tính mạng của các quân nhân.

Tất cả đều răm rắp làm theo, tất cả, chỉ trừ Thiếu tướng nhà hắn thôi.

Hệ thống nhấp nháy đỏ rực, cơ giáp mà Richal điều khiển vẫn vững vàng hoạt động. Qua màn hình giám sát, các nhân viên kĩ thuật không ngừng yêu cầu Thiếu tướng nhấn vào nút bỏ cuộc, nỗ lực thông qua màn hình bày tỏ tình thế hiểm nguy lúc bấy giờ.

Sau đó, Vax nhìn thấy qua màn hình, đôi tay trắng trẻo thon dài của Richal nhấn xuống chiếc nút bên cạnh, huỷ bỏ liên lạc với bên ngoài, tiếp tục buổi huấn luyện của mình.

Lúc đó, màn hình giám sát trong tay bị Vax bóp chặt đến mức vỡ nát. Hắn im lặng ngồi một chỗ, thả xuống những mảnh vụn nát bấy, giơ hai tay ôm chặt đầu, pheromone bất giác toả ra ào ạt.

Richal không biết được rằng, hệ thống cảnh báo trong nhà anh đã kêu inh ỏi mất một lúc lâu. Mãi đến khi cơ quan bảo an phải đến tận nhà gõ cửa, dò hỏi liệu có cần sự trợ giúp đưa đến bệnh viện y tế, Vax mới miễn cưỡng lấy lại được lý trí.

Từ hôm đó đến giờ, mãi đến khi biết Richal an toàn ra khỏi chương trình huấn luyện mà không chịu chút thương tổn nào, hắn vẫn không thôi hoảng hốt. Nỗi sợ hãi khi phải mất đi anh mãi mãi luôn ám ảnh thần trí, hắn không thể nào bình tĩnh lại nổi, cũng không biết phải đối mặt với Richal thế nào. Cứ thế, chiến tranh lạnh đơn phương xảy ra.

Vax nhìn thấy những cử chỉ dè dặt thận trọng của Richal khi đối diện với mình, nhìn đôi con ngươi trong suốt đầy lo lắng của anh. Vừa thấy tức giận, vừa thấy đau lòng, Thiếu tướng nhà hắn luôn luôn kiêu ngạo, đó giờ làm gì có chuyện nhìn sắc mặt người khác, nhưng hắn cũng không chịu bằng lòng nguôi giận, cũng không biết phải làm gì được với anh. Mấy ngày qua, hai người cứ sinh hoạt trong tình cảnh lặng ngắt như vậy.

Vậy mà, hôm nay Richal lại chủ động phá vỡ tình thế này. Không biết anh nghe ai đấy nói linh tinh, lại về nhà nói rằng đánh anh đi một cách ngang nhiên như vậy.

Tất nhiên, Vax hiểu rõ luật pháp của Đế quốc. Nhưng căn bản, hắn không coi Richal là một Omega, nên cũng đã sớm quên béng điều này từ lâu. Anh là một Omega đặc biệt như vậy, Vax chưa bao giờ cho mình quyền sở hữu hay quyền dạy dỗ như những Alpha khác. Anh làm gì, muốn gì, thích gì, đều là quyền tự do của anh, Vax chưa bao giờ nhúng tay vào. Thậm chí, hắn còn kiềm nén bản năng của mình, ép bản thân phải thu toàn bộ pheromone lại, sợ ảnh hưởng đến anh.

Hắn thương anh hết lòng, bằng lòng cho anh tất cả những gì mình có. Thế nhưng, vấn đề về sức khoẻ luôn là thứ duy nhất mà Vax không cho phép Richal phạm phải. Về mặt này, Vax không khác gì những Alpha độc đoán khác, kiên quyết không cho Richal làm tổn hại đến sức khoẻ của mình.

Vốn dĩ, công việc của Richal ở trong Quân đội rất bận rộn, Vax cũng đã nhân nhượng rất nhiều. Các chuyện vụn vặt như thức khuya, bỏ ăn vài bữa, hắn cũng chỉ nghiêm mặt nhắc nhở mấy câu. Nghiêm trọng nhất chỉ là giận nhau một chút, Richal cũng cố gắng làm theo tới những điều Vax nhắc nhở mình.

Nhưng hôm nay, vấn đề mang tính nghiêm trọng hơn rất nhiều, thậm chí còn có thể ảnh hưởng tới tính mạng.

Richal mãi mãi sẽ không hiểu được, trong khoảng khắc ấy, tim hắn như ngừng đập. Hắn thậm chí còn không thể hô hấp một lúc lâu, cổ họng như bị bóp nghẹt, và nỗi lòng hắn cuộn trào cơn sợ hãi và đau đớn như đất trời sụp đổ. Anh mãi không thể hiểu được, thế nên, anh mới dùng ánh mắt này nhìn hắn.

Ánh mắt trong vắt, mang theo lo lắng và bất an, nhưng chỉ duy không có sự hối hận. Anh mạnh mẽ, nắm trong tay quyền lực tuyệt đối, chưa bao giờ e sợ điều gì, xem thường hiểm nguy, xem thường luôn cả tính mạng.

"Richal, anh có hiểu đánh trong lời bọn họ có ý gì không?" Vax khe khẽ thở dài, nhẹ giọng hỏi.

Richal hơi nghiêng đầu, gò má dưới ánh đèn trắng nõn như ngọc, đôi mắt đen láy sắc bén cũng dịu xuống đôi phần. Thiếu tướng chinh chiến trên chiến trường bao nhiêu năm, làm sao có thể không hiểu rõ đánh nhau thế nào. Anh tưởng là Vax e ngại đánh không thắng anh, tất nhiên, vũ lực của Alpha còn kém anh một chút.

"Vax, vào phòng huấn luyện. Anh sẽ không đánh trả, tuỳ ý em xử trí."

Trong lòng Vax lửa giận ngập trời, đột nhiên lại không kìm nổi, bật cười một tiếng. Thiếu tướng dùng biểu tình nghiêm túc để nói ra những lời ngây thơ ấy, đáng yêu một cách hiếm có. Hắn đưa tay vuốt nhẹ tóc Richal, anh không né, rũ mi im lặng, biểu tình dịu ngoan kì lạ. Những lúc nào Vax nổi giận, mới được thấy một Richal bình thường uy vũ thay đổi thành thế này.

Vax đưa tay ra sau lưng Richal, nhanh chóng kéo anh nằm úp sấp lên đùi mình. Vax ra tay quá nhanh, Richal cũng không có tâm phản kháng, để mặc bản thân bị lôi kéo, hơi bất đắc dĩ hỏi: "Vax, làm gì vậy?"

Đáy mắt Vax hiện lên ý cười nhàn nhạt, nhìn xuống Richal đang nằm trên đùi mình, bỗng dưng có một cảm giác thoả mãn kì lạ. Thiếu tướng trẻ tuổi nhất Đế quốc là Omega của hắn, ngoan ngoãn đồng ý để hắn quản giáo, chẳng trách bao nhiêu Alpha lại không kiềm chế nổi thú tính của mình.

"Richal, anh hiểu sai ý rồi."

"Hửm?" Richal hơi ngoái đầu ra sau, biểu lộ nghi vấn của mình.

"Đánh trong lời bọn họ nói... là đánh vào đây." Vax đặt bàn tay lên bộ phận đầy đặn nào đó, giọng nói mang theo chút trêu chọc.

Gương mặt Thiếu tướng hiếm thấy có chút ửng đỏ. Alpha khác dám nói lời chòng ghẹo như vậy, đã sớm bị Richal đè xuống đất mà đánh. Nhưng nhóc con nhà anh buông lời khiếm nhã, Thiếu tướng lại không thể trách mắng câu nào, chỉ dùng ánh mắt oán trách nhìn hắn. Từ bao giờ lại học được những thứ linh tinh như vậy.

"Em nói thật đó. Toàn bộ mọi người đều biết, chỉ trừ Thiếu tướng thôi." Vax ung dung nói, bàn tay đặt trên địa phương mềm mại hơi xoa nhẹ, thưởng thức vẻ quẫn bách của anh nhà mình.

Richal bị trêu chọc đến mức bực mình, nhưng rốt cuộc vẫn quen thói nuông chiều hắn, không phản kháng. Thiếu tướng trải qua bao sóng to gió lớn trên chiến trường, chút việc nhỏ này không thể làm khó được anh.

Chỉ là, phương pháp dạy dỗ con nít này... Thiếu tướng cắn răng, gương mặt đỏ ửng.

Richal hơi ngước mắt, trông thấy đôi mắt trầm lặng của Vax, thở dài trong lòng. Thôi, mất mặt trước nhóc con thì mất mặt, chỉ cần em ấy nguôi giận, thể diện gì đó của Thiếu tướng cứ vứt đi cũng được.

"Vax, chỉ cần em nguôi giận... thì cứ đánh anh đi."

Vax hơi nhướng mày, cảm thấy Richal vẫn chưa nhận ra lỗi sai của mình. Anh coi đấy là một sự trao đổi, chứ không hề nhận thấy lỗi lầm. Anh e ngại việc hắn giận, chứ trong thâm tâm nào cảm thấy mình làm sai. Tính mạng của bản thân, nhưng anh coi nó như trò đùa, không biết trời cao đất dày là gì. Vốn dĩ, Vax cũng không định dạy dỗ anh thật, hắn không bao giờ muốn làm anh đau. Nhưng coi bộ bây giờ, trận đánh này là tự anh tìm.

"Là anh nói đấy, Thiếu tướng của em."