Một Đời

Chương 5-1: Ngôi sao

Quầy bar mở ánh đèn vàng nhẹ, chiếu lên khắp phòng lớp sáng mờ nhạt. Quán bar này dường như đã mở từ rất lâu, không hợp với thị hiếu bây giờ, nên cũng chỉ có vài khách quen thường ghé tới.

Không mở nhạc ầm ĩ, không ánh đèn lập loè, cũng không có những vũ đạo nóng bỏng. Nơi đây chỉ mở vài bản nhạc nhẹ, không lời, hầu như toàn những bài xưa cũ. Một quán bar cổ xưa, hay có thể nói là lạc hậu.

Đưa mắt phóng lên quầy rượu, một dãy các thương hiệu nổi tiếng lâu đời, có những chai giá trị xa xỉ đến mức trên thế giới chỉ còn vài chai. Một quán bar nhỏ lại tiềm tàng dàn kho báu lớn, nhưng hầu như không ai đủ tiền để thử uống một ly. Mà có hỏi thì ông chủ cũng không bán, chỉ để trưng như vậy.

Ông chủ ở đây là người duy nhất trong quán, không thuê nhân viên, trạc tuổi độ bốn mươi. Gương mặt nom còn rất trẻ, đường nét hài hoà, luôn nở nụ cười, ai gặp cũng khen một câu tính tình tốt.

Khi có ai hỏi đến hàng rượu trên quầy, anh đều khẽ cười, bảo rằng: "Bộ sưu tập của tôi từ lâu lắm rồi, để trưng thôi chứ không bán."

Thay vào đó, ông chủ sẽ giới thiệu mấy chai phổ thông cho khách. Mà đa phần cả tháng cũng chẳng bán được bao nhiêu, rất nhiều người nghi ngờ chú chỉ bán vì đam mê. Bởi, ai mà lại mở quán bar ở một cái ngõ vắng bóng người lui tới thế này.

Ông chủ giới thiệu mình họ Ford. Thế nên, ai cũng sẽ gọi một tiếng chú Ford. Đêm đến, khi con ngõ lên đèn, quán bar sẽ đón tiếp vài vị khách. Quán khá rộng, nên thường bốn phía sẽ rải rác một vài người, mọi người đều im lặng thưởng thức rượu, trò chuyện vài câu nho nhỏ. Bầu không khí trầm lắng nhẹ nhàng, tiếng nhạc du dương thấm vào lòng người, một cõi thanh tịnh hiếm có.

Ford chỉ cần pha chế vài ly, rồi khoảng thời gian sau đó hoàn toàn rảnh rỗi. Anh ngồi trên quầy, tự nhấm nháp ly rượu, chất rượu đỏ sóng sánh trong chiếc ly thuỷ tinh, lấp loé dưới ánh đèn vàng. Ánh mắt Ford trầm lặng, khẽ nhịp tay theo vài điệu nhạc, tận hưởng không gian yên bình.

Cánh cửa bật mở, một thanh niên mặc áo sơ mi đen bước vào. Ánh đèn hắt lên sống mũi cao thẳng, để lộ ra bờ môi mỏng đang mím chặt.

Ford mỉm cười, thằng bé đến rồi, anh đưa tay chỉ vào chiếc ghế trước mặt.

Thanh niên hạ mi mắt, khe khẽ gọi: "Chú." Rồi ngồi xuống.

"Bận xong việc rồi?" Ford đưa tay với lấy chai Whisky, thứ rượu mà thằng bé thích nhất, rồi chậm rãi pha loãng.

"Vâng. Dự án mới được hoàn thành rất tốt, cổ phiếu công ty đã tăng lên 2%." Thanh niên cẩn trọng nói, hai tay đặt thẳng bên đùi, nghiêm túc như đang báo cáo công việc.

Ford mỉm cười: "Không cần báo cáo với chú. Việc của công ty, toàn bộ cháu quyết định." Nói rồi, anh giơ tay đẩy ly rượu đến trước mặt hắn, gõ gõ lên thành ly ra hiệu hắn cứ tự nhiên.

Thanh niên hơi gật nhẹ đầu, khẽ trọng nói tiếng cảm ơn. Đôi tay trắng trẻo cầm lấy ly, hơi vân vê quanh thành ly một chút, đây là biểu hiện của việc hơi bối rối. Đồng hồ trên cổ tay phản xạ ánh sáng lạnh lẽo, một thương hiệu đắt giá, thanh niên ăn mặc cũng không hề tầm thường, mái tóc được vuốt cao, phong thái tự tin mạnh mẽ. Nhưng đối mặt với chú Ford, lại bất giác trở thành thiếu niên e dè ngày nào, ánh mắt cũng trở nên mềm mại, rũ bỏ đi vẻ sắc bén. Hắn im lặng một hồi, mới khẽ bảo: "Công ty chú cũng nắm cổ phần, cháu vẫn nên báo cáo một chút."

Ford cầm ly rượu của mình, hơi chạm nhẹ vào ly của hắn. Thanh niên vội nâng ly, hai tay nâng ly cụng ly với anh. Ford nhấp một ngụm rượu, rồi nói: "Chú không hiểu mấy việc này. Nhưng Alex à, làm tốt lắm."

Alex hơi ngẩn người, rồi cũng nở một nụ cười nhẹ. Tới giờ phút này, hắn mới nhận ra lúc nãy mình vội vàng báo cáo, e rằng chỉ vì muốn nhận lấy một lời khen. Tính trẻ con lâu lâu mới thấy này, có lẽ chỉ có thể lộ ra trước mặt chú. Và chú cũng không chút keo kiệt đưa ra lời khen ngợi hắn, bất cứ lúc nào cũng vậy.

Như cái đêm Alex mang trên mình toàn thân đầy bầm tím, hình xăm ngôi sao mới lộ ra trên cổ tay ửng đỏ, hắn ngồi bệt trước quán bar gần nhà, ngước mắt nhìn bầu trời tối đen, nghĩ rằng mình thật thảm hại.

Lúc ấy, chú đi đổ rác, vô tình bắt gặp hắn. Ford ngồi xổm xuống, đối diện với mắt hắn, khe khẽ hỏi: "Cậu bé, đi vào uống một ly không?"

Alex cứ ngơ ngẩn bước vào quán, được chú đưa cho một ly rượu nho. Ford mỉm cười, đường cong khoé mắt dịu dàng: "Chỉ có rượu trái cây thôi."

Hắn biết thừa chú lừa hắn, nhưng cũng tự hiểu mình đang vị thành niên, nhỏ giọng nói cảm ơn.

Tầm mắt Ford dừng lại ở cổ tay Alex, nơi đấy có hình xăm ngôi sao nho nhỏ, rất mới. Da thịt xung quanh vẫn còn ửng đỏ.

Ford cất tiếng hỏi: "Nó có ý nghĩa gì?"

Alex đưa mắt nhìn cổ tay mình, ngẩn người một lúc. Khi cất tiếng, giọng nói đã hơi nghẹn ngào: "Hi vọng. Ngôi sao mang theo sự hi vọng."

Ford bất chợt đưa tay lên, Alex không né. Thấy anh khe khẽ chạm quanh viền ngôi sao ấy, rồi thấp giọng thì thầm, trong buổi đêm, giọng nói ấy rất dịu dàng: "Đẹp lắm."

So với: "Mày xăm cái quỷ gì trên tay đấy thằng trời đánh. Đúng là thứ ăn chơi lêu lổng, suốt ngày làm trò ô nhục cho gia đình", thì dễ nghe hơn nhiều.

Tới bây giờ, khi đã có trong tay sự nghiệp, tiền tài, tính cách cũng dần trầm ổn, ít nói ít cười hơn. Nhưng ở trước mặt chú Ford, Alex vẫn sẽ mãi là một đứa nhóc thèm khát lời ngợi khen, rồi mỉm cười khoái chí khi đạt thành nguyện vọng.

Hai người im lặng uống rượu một lúc. Ford mới cất giọng hỏi: "Alex mua xe mới đấy à?"

Alex giật mình, bàn tay cầm ly vô thức siết chặt. Một dự cảm không hay dâng lên trong đầu, vô số suy nghĩ trào dâng. Làm sao chú biết? Hắn đã cố ý nhờ người đặt xe từ tận nước ngoài, hắn biết rõ rất nhiều sản nghiệp liên quan đến xe cộ trong nước đều là của chú. Trăm ngàn tính toán, cuối cùng vẫn trở về công cốc.

Alex hít một hơi sâu, rồi gật đầu: "Vâng."

"Trong khâu trung gian vận chuyển, bạn chú tình cờ chụp hình cho chú xem." Ford mỉm cười, giải thích luôn lý do cho thằng nhóc biết. Anh cũng khá ngạc nhiên, nhóc con cố ý vòng vèo che dấu, còn dám đặt xe ở nước khác vận chuyển về. Thủ đoạn cũng khá cao tay, nếu không phải con xe đó quá nổi bật, là ước mơ của vô số đàn ông đam mê tốc độ, trong đó có bạn của anh, thì có lẽ Alex sẽ thuận lợi qua cửa.

Bạn của Ford nhắn tin tám nhảm, kể rằng nay ở chỗ vận chuyển bắt gặp một con xe đua đời mới rất đẹp, gửi hình qua. Ford không để ý lắm, tuỳ tiện mở hình coi, thấy rõ bóng lưng thằng nhóc nhà mình đứng cạnh con xe ấy.

Alex hơi mở to mắt, không ngờ mình lại bị bại lộ vì chút chuyện như vậy. Đầu óc lại nhanh chóng vận chuyển, nếu vậy, thì có lẽ hắn có thể nói rằng mua hộ bạn, hoặc mua tặng cho đối tác.

Chưa đợi Alex kịp lên tiếng, Ford đã hơi lắc ly rượu trong tay, tầm nhìn mơ màng, giọng nói lỡ đãng, nhưng đấy là nếu không để ý chút lạnh lẽo trong lời nói ấy: "Hôm qua trên núi Cao Lĩnh có tổ chức một cuộc đua xe phải không nhỉ?"

Alex im lặng nhắm mắt, hắn không nói lời nào, đứng dậy, lùi ra sau một chút, hạ gối quỳ xuống.

Ford nhếch môi, lạnh giọng bảo: "Đứng lên đi."

Alex cao ráo, bờ vai rộng, tư thế không mảy may di chuyển, sống lưng thẳng tắp, lớp áo phẳng phiu bao bọc lấy đường nét cơ thể. Hắn hơi cúi đầu, hàng lông mi dày rũ xuống, nhỏ giọng bảo: "Chú, đừng tức giận."

Ford đưa mắt đi không để ý nữa. Đêm nay, quán chỉ còn hai vị khách, là hai khách quen nam giới, cũng tầm độ tuổi trung niên. Lúc bước tới thanh toán tiền, một vị khách đảo mắt qua thanh niên im lặng quỳ gối bên cạnh, cười xoà bảo rằng: "Con trai anh à?"

Hai người tới đây, rất nhiều lần bắt gặp Alex ngồi kế quầy bar bên cạnh ông chủ, đôi lúc cũng sẽ giúp đỡ pha chế.

Ford không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ khẽ mỉm cười.

Vị khách cũng không ngại, khe khẽ nói: "Một đứa trẻ ngoan đấy. Thanh niên hiện giờ, đứa nào cũng rất bướng bỉnh, ông chủ đừng nghiêm khắc quá."

Ford có chút buồn cười, ngó qua nhìn Alex. Thằng nhóc im lặng cúi đầu, vành tai dưới lọn tóc đen ửng đỏ. Anh hơi gật đầu, nhẹ nói: "Đi đua xe mà giấu tôi. Bác nói có đáng phạt không?"

Vị khách hơi ngạc nhiên, rồi liên tục gật đầu: "Thanh niên hiện nay sao thế nhỉ? Cứ thích dấn thân vào mấy trò nguy hiểm, không biết quan tâm đến thân thể mình."

Nói rồi, bác quay sang nói với Alex: "Cậu bé à, cha cậu lo cho cậu lắm đấy. Lần sau đừng tham gia những trò nguy hiểm vậy nữa."

Alex một lòng muốn giả chết, nhưng rốt cuộc vẫn khe khẽ gật đầu, ngại ngùng đáp: "Vâng."

Hai bên gò má nóng bừng, hắn cứ ngỡ bản thân đã sớm chai sạn. Khi xưa, lúc mà cha ruột đánh đập hắn, cũng chưa bao giờ ngại người khác nhìn, ở bên ngoài cũng có thể thẳng tay đấm đá. Lâu dần, Alex cũng sớm không còn ngại ngùng, như đã chết lặng. Đón nhận ánh mắt giễu cợt, khinh thường, những cái chỉ trỏ của người hàng xóm, hắn cũng có thể thản nhiên đối mặt, như đã bao bọc mình kĩ càng, không còn biết tổn thương.

Nhưng lúc này, cảm xúc xấu hổ cứ thể xông thẳng lên khoang não. Vì có lẽ, hai người lớn trước mắt đều đang dùng ngữ khí như dạy dỗ con nít, cũng là thật lòng quan tâm hắn.

Hai vị khách ra về, quán bar chỉ còn lại hai người. Ford thu dọn ly rượu, đem lại quầy rửa.

Alex hơi ngước mi, dưới đầu gối truyền tới cảm giác tê dại, sống lưng cũng mỏi nhừ, nhưng hắn vẫn cố không dịch chuyển chút nào, chỉ nhỏ giọng hỏi: "Chú, cháu giúp chú dọn dẹp nhé."

"Khỏi. Đi lấy cây thước lại đây đi." Ford xếp vài chiếc ly lên kệ, không chút để ý nói.

Alex khép mi mắt, não tê rần, không muốn nghĩ tới tình cảnh sắp xảy đến. Hắn hơi chống người đứng dậy, đôi chân bị đè ép đã lâu lập tức trào dâng cơn nhức nhối, như đang kháng nghị chủ nhân bóc lột sức lực. Nhưng Alex vẫn không chần chờ đi thẳng vào phòng nghỉ của chú, mặc cho bước đi có chút loạng choạng, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp như cũ.

Trong phòng nghỉ có một chiếc tủ để đồ. Trên ngăn cùng được khoá lại, có một cây thước gỗ. Alex không biết chú mua từ lúc nào, cũng không biết chú đã dâng lên ý định muốn dạy dỗ hắn từ khi nào, chỉ biết, giờ hắn đã quen thuộc với vật này như người bạn. Và cũng căm ghét nó tận xương tuỷ.

Khi còn đi học, hắn thường nhờ chú đi họp phụ huynh hộ. Alex học giỏi, thông minh, nhưng rất hay bỏ học, đôi lúc còn gây sự trong trường. Mỗi lần họp về, chú lại cầm cây thước trên tay, đè hắn xuống ghế sofa, thước không lưu tình chút nào mà đánh xuống.

Alex chôn mặt vào tay, hai hàm răng cắn chặt, bả vai không ngừng run lên khi thước đánh xuống, chỉ là sẽ không thốt lên âm thanh nào. Sự quật cường ẩn dấu sâu trong tiềm thức, khiến hắn không bao giờ muốn thể hiện sự yếu đuối của mình ra.

Dần dần, thế mà hắn lại quen thuộc. Alex thậm chí còn học được cách xin tha, cũng sẽ than đau, cũng dần không kiềm chế chính mình. Bởi hắn hiểu rõ một điều, trước mặt chú, bất kì điều gì hắn làm cũng sẽ được bao dung.

Chú nói, chú sẽ chở che cho hắn.

Có một lần, khi đã tốt nghiệp. Hắn nôn nóng muốn chứng tỏ bản thân, muốn kiếm tiền, muốn cho ba mẹ của mình thấy rõ bản thân ưu tú thế nào, chứ không phải phế vật như lời nói của bọn họ.

Hắn am hiểu công nghệ, nên đã nhận các đơn hack phần mềm từ bên ngoài. Dần dần, tiền kiếm được, Alex cùng một vài người bạn hùn vốn mở công ty, tạo ra các tựa game lậu. Các việc làm phi pháp, Alex nhúng tay vào không ít, công ty phát triển nhanh như gió, tiền trong tay cũng ngày một nhiều. Lúc ấy, Alex trẻ tuổi tham vọng, thậm chí còn dám tham gia vào đường dây buôn lậu, cơ mà, chỉ là cung cấp phương tiện trung gian, không phải trực tiếp mua bán.

Bứt dây động rừng, công ty bị công an điều tra, cổ phiếu rớt giá hạ sàn, hắn cũng bị tống vô nhà giam mấy ngày. Ba mẹ không thèm nhìn một cái, là chú tới đón hắn ra khỏi đồn.

Về tới quán bar, chú Ford tát hắn một cái. Rất mạnh, khoé môi bị cọ rách, dòng màu đỏ chảy dọc khoé môi. Hắn nghiêng đầu, không dám kêu tiếng nào, im lặng quỳ xuống đất.

Hôm đó, chú đánh gãy một cây thước. Alex nằm trên ghế, đau tới mức môi trắng bệch, ngay cả trong hơi thở cũng ngửi được mùi máu tanh, thở nhẹ như đang thoi thóp.

Chú ngồi bên cạnh, ánh đèn lướt nhẹ qua mái tóc, hắn không thấy được biểu tình của chú, cũng không dám nhìn. Alex sợ sẽ thấy ánh nhìn thất vọng, cũng như thấy chú sẽ thấy hắn thật thảm hại.

Alex nghiêng đầu nhìn cổ tay mình, nơi có một ngôi sao nho nhỏ. Giờ đây, hắn lại trắng tay, còn đang bị điều tra, không biết phải chịu mấy năm tù. Cuộc đời đi vào ngõ tăm tối, không thấy một chút ánh sáng. Có lẽ, hình xăm này cũng không mang tới chút hi vọng nào.

Trước mắt được quăng tới một tấm thẻ. Alex nghiêng đầu, nhìn thấy chú Ford châm một điếu thuốc trên môi. Chú rất ít khi hút thuốc, bây giờ lại cầm trên tay rất thành thạo, ánh mắt trầm lắng, giọng điệu dịu đi một chút: "Đầu tư cho cháu. Đừng sợ, cháu còn có thể bắt đầu lại. Alex, quay đầu là bờ. Vụ án phạt, chú có thể giải quyết cho cháu. Hứa với chú, không bao giờ làm việc phạm pháp nữa."

Khoé mắt Alex lập tức đỏ bừng. Chú nói, chú sẽ chở che cho hắn, và chú nói được làm được. Vào đêm tăm tối ấy, chú đưa cho hắn một ngôi sao, ngôi sao của niềm tin và hi vọng.