Hoá Ra Em Là Một Thư Kí Lâm Như Vậy

Chương 16: Gương phản chiếu

Tám giờ, khách sạn Vân Tinh.

Hà Nguyên không dẫn theo tài xế, cho nên là Lâm Duyệt lái xe.

Vân Tinh vốn là khách sạn được Hằng Tinh phát triển, Hà Nguyên bất kể là dừng xe hay ngủ lại, đều được hưởng quyền hạn cao nhất.

Hà Nguyên không muốn thu hút sự chú ý của người khác, trực tiếp dẫn Lâm Duyệt đi vào.

Phòng Tô Ánh ở tầng cao nhất, đến nơi Hà Nguyên ra hiệu cho Lâm Duyệt gõ cửa.

Lâm Duyệt vừa gõ hai cái, cánh cửa đã bị người bên trong mở ra một khe hở nhỏ.

Tô Ánh đứng hình, khi nhìn thấy Hà Nguyên thì mới mở rộng cửa ra.

Lúc Lâm Duyệt nhìn thấy Tô Ánh, khuôn mặt bừng tỉnh, nữ minh tinh cực kì kĩ càng, một mình ở khách sạn còn trang điểm kỹ như vậy, cách ăn mặc cực kì lộng lẫy, Tô Ánh trông rất xinh đẹp, là diện mạo điển hình của một hình tượng quyến rũ. Trong nét quyến rũ mang theo một tia hoang dã, khí chất đúng là quá đỉnh.

"Đây là ai vậy? "Tô Ánh nhìn Lâm Duyệt hỏi.

"Thư ký của cháu."

Lâm Duyệt vội vàng chào hỏi: "Chào cô Tô."

Tô Ánh cười cười, nói: "Xin chào."

Nói xong nhìn về phía Hà Nguyên, trêu tức nói: "Thư ký của cậu thật xinh đẹp, không kém mấy nữ minh tinh kia đâu."

Lâm Duyệt khiêm tốn nói: "Cô Tô, cô nói đùa rồi."

Hà Nguyên đi vào phòng khách ngồi xuống, nhìn xung quanh cực kì bừa bộn, biểu cảm ghét bỏ.

"Dì sống một mình ở đây à? Sao không về nhà?"

Tô Ánh ở trước mặt người quen, nào còn có thể giả vờ đoan trang thục nữ, cô ấy giống như người không xương ngã xuống sô pha, "Vừa nhìn đã biết cháu không xem tin tức, dì và Chung Mộ bị chụp ảnh, dì lại không muốn phủ nhận chuyện yêu đương, đám chó săn kia mỗi ngày đều theo sát di, dì đoán Duyệt Lan Vân Đình đã rơi vào tay giặc, thất thủ rồi."

"Bị chụp? Vậy Chung Mộ đâu?"

Tô Ánh cười khổ: "Nếu dì biết, dì cũng sẽ không tìm cháu, ngay cả điện thoại của anh ấy dì cũng không gọi được, cháu giúp dì đi."

Nếu giờ Chung Mộ đứng trước mặt Hà Nguyên thì anh cũng không thể bảo đảm mình sẽ không nổi giận.

Lúc trước Chung Mộ cứ phải đi tán tỉnh Tô Ánh, sau khi tán đổ được Tô Ánh về tay, không bao lâu cũng có chút không yên phận, mỗi lần cãi nhau cậu ta liền chạy trốn, bây giờ lại không biết đã biến đi đâu rồi.

Hà Nguyên bất đắc dĩ thở dài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Tô Ánh.

"Cháu nói dì có thể đổi một người khác để thích không? Không mệt sao? Chung Mộ là người như thế nào, mấy năm nay chắc dì cũng hiểu rõ."

Tô Ánh ôm chặt lấy gối: "Anh ấy còn nhỏ, hơn nữa anh ấy chỉ là không muốn kết hôn mà thôi, cũng không đi tán tỉnh người khác, cũng không làm gì vi phạm đạo đức, chỉ là khá thích sự tự do, dì cũng chắc chắn anh ấy thích dì, hơn nữa cũng đã thích nhiều năm như vậy rồi, làm sao dễ dàng buông tay được?"

à Nguyên: "Cậu ấy nhỏ hơn dì ba tuổi, nhưng cũng gần ba mươi rồi, nói dễ nghe một chút là thích sự tự do, nói khó nghe một chút chính là trốn tránh, không có một chút trách nhiệm nào, nếu dì kết hôn với cậu ấy, người chịu thiệt chỉ có thể là bản thân dì thôi."

"Dì biết. "Tô Ánh rũ mắt nhìn hoa văn trên gối ôm, trong mắt ánh lên sự uất ức mà không ai thấy.

Hà Nguyên thầm mắng: "Cháu sẽ giúp dì điều tra, không cần biết cậu ấy ở quốc gia nào, cháu nhất định sẽ áp giải người về cho dì, nhưng Tô Ánh, dì vẫn nên nói chuyện với cậu ta lại đi".

Tô Ánh lúc này mới nở nụ cười: "Ừ, dì biết rồi."

Hà Nguyên và Tô Ánh lại hàn huyên thêm hai câu nữa, trước khi rời đi, điện thoại di động của Tô Ánh điên cuồng vang lên, là người đại diện của cô ấy gọi tới.

"Alo, chị Phàm."

"Ánh Ánh, khách sạn em ở bị paparazzi bao vây rồi, bây giờ em chỉ ở một mình đúng không?"

Tô Ánh ngẩn ra, theo bản năng nhìn Hà Nguyên: "Không phải, còn có giám đốc Hà của Hằng Tinh, chị Phàm, em phải làm gì bây giờ, giám đốc Hà không thể bị chụp được."

"Đám chó săn kia đã lên rồi, em nhanh chóng đi ra khỏi phòng đi, hai người tách nhau ra đi."

"Được."

Tô Ánh cúp điện thoại, vội vàng nói: "Nhanh, lập tức đi, chó săn lên rồi, các cháu đi trước đi, nếu không bọn họ chặn cửa thì không ai đi ra ngoài được."

Hà Nguyên đứng dậy, nói: "Đừng tách ra, đi thẳng xuống gara để xe."

Tô Ánh sốt ruột nói: "Vậy nhanh đi thôi."

Hà Nguyên kéo cổ tay Lâm Duyệt qua, để cô và Tô Ánh đi phía trước, còn mình canh giữ ở phía sau, bọn họ vừa mới bước ra khỏi cửa phòng đi trên hành lang, đám chó săn kia liền xông đến, theo sau còn có bảo vệ khách sạn.

Chó săn thì chỗ nào cũng sẽ nhúng tay vào, Tô Ánh hiểu được đạo lý này, cho dù cô ấy có đi đến sao Hỏa, những người này cũng có thể theo sau.

Càng miễn bàn đến những nơi như khách sạn thế này, chỉ cần muốn thì ai cũng có thể trà trộn vào.

Hơn nữa, ai mà không biết, thà đắc tội tiểu nhân cũng không nên đắc tội với truyền thông, ngòi bút kia của bọn họ, có thể để cho bạn sống, cũng có thể dìm bạn chết. Ở trong thời đại như vậy, rất nhiều người đều vì lợi ích mà không từ thủ đoạn.

Ba người vừa vào thang máy, Tô Ánh thở phào nhẹ nhõm, nhưng...

Cô đột nhiên nhìn về phía Hà Nguyên, nói: "Gara để xe cũng có thể có người ngồi canh, làm sao bây giờ?"

Hà Nguyên nhìn Tô Ánh, lại nhìn Lâm Duyệt, nói: "Dì đưa mũ và áo khoác trên người cho Lâm Duyệt, rồi đổi giày cho nhau đi."

Trước khi ra khỏi cửa, Tô Ánh theo thói quen túm lấy mũ và áo khoác trên tủ.

Tô Ánh do dự nhìn Lâm Duyệt: "Như vậy có được không? Đừng nên để liên lụy hai người."

Hà Nguyên: "Không sao, cháu bảo vệ cô ấy, sau khi đến nơi, chúng cháu đi ra ngoài trước, dì tùy thời mà hành động."

Lâm Duyệt cũng gật đầu, nói: "Cô Tô, tôi không sao."

Tô Ánh lúc này mới đưa áo khoác và mũ của mình cho Lâm Duyệt, sau đó hai người lại đổi giày cho nhau.

Chiều cao của Tô Ánh và Lâm Duyệt không chênh lệch lắm, nhưng mà đôi giày của Tô Ánh quá cao, Lâm Duyệt thiếu chút nữa đứng không vững, may mà Hạ Viễn ở bên cạnh đỡ lấy cô.

Ngày thường cô đi làm tuy rằng cũng đi giày cao gót, nhưng đó đều là giày gót thấp đi không mỏi chân, thậm chí là giày đế. Lâm Duyệt cho tới bây giờ chưa từng đi giày cao gót cao như vậy, cô cảm thấy mình sẽ không đi đứng được.

Tô Ánh nhìn Lâm Duyệt từ trên xuống dưới, đột nhiên nói với Hà Nguyên: "Cháu xoay người lại đi."

Hà Nguyên hết sức phối hợp xoay người lại, nhưng gương trong thang máy là gương phản chiếu.

Tô Ánh ngồi xổm xuống giúp Lâm Duyệt cuốn gấu váy lên trên đầu gối, làm cho chiếc chân váy bút chì vốn đoan trang tao nhã của cô trong nháy mắt biến thành một chiếc váy ngắn bó sát người, sau đó lại dùng hai chiếc kẹp tóc dài nhỏ trên tóc mình kẹp lại.

"Có phải hơi ngắn rồi không? "Hà Nguyên đột nhiên lên tiếng.

Tô Ánh đứng dậy, liếc xéo Hà Nguyên: "Cháu nhìn lén à?"

"Thật ngại quá. "Hà Nguyên hắng giọng: " Gương phản chiếu."

Tô Ánh hừ một tiếng: "Đúng là đàn ông."

Hà Nguyên: "......"

Anh cũng không phải cố ý.

Nhất thời mặt Lâm Duyệt nóng bừng lên, cô không được tự nhiên kéo gấu váy xuống, cô cũng cảm thấy hơi ngắn.

Khi thang máy sắp tới gara ô tô, Hà Nguyên đột nhiên bỏ mũ của Lâm Duyệt xuống, sau đó thuận tay giúp cô sửa sang lại tóc, kéo toàn bộ tóc ở sau tai của cô ra lên rũ sang hai bên má, sau cùng lại giúp cô đội mũ lên, còn đè xuống vài cái.

Tô Ánh khoanh tay tựa vào thang máy xem kịch, cũng không lo lắng cho tình hình bây giờ của mình.

Tên Hà Nguyên này, hóa ra thích thư ký của nó.