Hoá Ra Em Là Một Thư Kí Lâm Như Vậy

Chương 15: Miếng băng gạc Đáng Yêu

Lúc Lâm Duyệt đi vào, Hà Nguyên và Chu Vân Sách đã ngừng nói chuyện.

"Giám đốc Hà , những tài liệu này đều cần anh ký tên."

Hà Nguyên gật đầu, Chu Vân Sách đứng dậy rời đi, chỉ là trước khi rời đi, ý vị thâm trường nhìn lướt qua Lâm Duyệt.

Lâm Duyệt ù ù cạc cạc.

Ánh mắt trợ lý Chu thật kỳ quái.

Buổi chiều, lúc Hà Nguyên đi tham dự lễ ký hợp đồng, căn phòng kí túc xá của cô cuối cùng cũng được bàn giao.

Sau khi cô đến bộ phận hành chính lấy thẻ từ và chìa khóa, đúng lúc gặp Hà Nguyên trở về công ty.

Hà Nguyên nhìn thứ trong tay cô: "Lấy được rồi?

"Vâng. "Trong giọng nói của Lâm Duyệt mang theo sự vui vẻ.

Hà Nguyên hỏi: "Định khi nào dọn vàoi?"

“Có lẽ là ngày mai, tối nay không phải còn phải đi cùng anh đến khách sạn Vân Tinh một chuyến sao?"

Hà Nguyên khẽ đáp một tiếng, nói: "Vốn dĩ là không cần cô đi cùng chuyến này, nhưng Tô Ánh là diễn viên nổi tiếng, một mình tôi đi không tiện lắm."

Lâm Duyệt cũng đáp lại, cảm thấy Hà Nguyên không chỉ là một người dịu dàng, mà còn là một người tinh tế chu đáo.

Sau khi tất cả mọi người tan tầm, Lâm Duyệt và Hà Nguyên vẫn chưa tan làm, mãi cho đến sáu giờ rưỡi, hai người mới cùng nhau đi đến căng tin của công ty.

Buổi tối đương nhiên cũng có những bộ phận phải tăng ca, Lâm Duyệt lại đυ.ng phải phó tổng giám đốc Trịnh Tự, cùng với trợ lý Thanh Tịnh của anh ta.

Tong lòng Lâm Duyệt không có một tia gợn sóng, cũng chưa từng nhìn lấy Thanh Tịnh một cái, hai người đó không biết chuyện giữa hai cô, lúc ăn cơm hai vị giám đốc trực tiếp ngồi cùng nhau.

Trịnh Tự và Hà Nguyên trò chuyện về việc thu mua một app live trực tiếp và chuyện đầu tư vào ngành điện ảnh, Lâm Duyệt không nói gì cứ vậy mà vùi đầu ăn cơm.

Ánh mắt Thanh Tịnh vừa sùng bái vừa trắng trợn nhìn Hà Nguyên.

Chỉ là khi nhìn thấy vết thương trên ngón trỏ của Hà Nguyên, nụ cười cứng đờ lại.

Dù gì thì cũng từng ở chung một thời gian, Thanh Tịnh không thể không biết kiểu băng gạc này là kiểu mà Tần Yên thích mua, Lâm Duyệt là bạn thân với cậu ấy nên có nó cũng không có gì ngạc nhiên.

Cô nhìn Lâm Duyệt đang vùi đầu vào ăn cơm, nghĩ mãi mà không hiểu nổi, cô có bản lĩnh gì mà khiến một tổng giám đốc chú trọng hình tượng bản thân và công ty như Hà Nguyên lại dùng một thứ trông trẻ con như vậy?

Hơn nữa nhìn mép miếng băng có hơi cong, chắc là đã dán khá lâu rồi.

Buổi chiều giám đốc Hà còn tham dự một lễ ký kết hạng mục quảng trường trung tâm, chẳng lẽ anh vẫn dán thứ đồ trẻ con này sao?

Trịnh Tự đương nhiên cũng nhìn thấy miếng băng gạc của Hà Nguyên, cậu ta thiếu chút nữa bị nghẹn.

Ánh mắt nhiều chuyện của cậu ta nhìn ngón trỏ Hà Nguyên, trêu chọc nói: "Giám đốc Hà? Có bạn gái rồi à?"

Vẻ mặt Hà Nguyên nghi hoặc, không hiểu tại sao Trịnh Tự lại hỏi như vậy.

Trịnh Tự nhìn ngón trỏ Hà Nguyên nhíu mày: "Miếng băng gạc đáng yêu như vậy, chẳng lẽ không phải là do bạn gái dán sao?"

Lâm Duyệt không cẩn thận bị sặc, để tránh xấu mặt, cô vội vàng buông đũa xuống, lấy tay che miệng mình, quay đầu sang một bên.

Hà Nguyên thấy thế cũng buông đũa xuống, cẩn thận lại dịu dàng vỗ vỗ lưng cô: "Thư ký Lâm? Đã đỡ hơn chưa?"

Lâm Duyệt vội vàng phất tay: "Khụ khụ không sao.

Vẻ mặt Trịnh Tự mơ hồ: "Thư ký Lâm? Tôi nói sai rồi sao?"

Lâm Duyệt khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, cô dùng ngón áp út nhẹ nhàng lau nước mắt chảy ra khi bị ho trên khóe mắt, quay qua nói với Trịnh Tự: "Anh hiểu lầm rồi, phó tổng giám đốc Trịnh, đây là miếng băng gạc của tôi, lúc ấy tay giám đốc Hà bị thương, nhưng mà đây cũng là lỗi của tôi, lần sau tôi sẽ chuẩn bị sẵn mấy thứ này."

Làn da của Lâm Duyệt rất trắng, bất kể là cô kích động hay uống rượu, hay ho khan dồn dập như vậy, đều khiến mặt cô như được tô một lớp phấn mỏng, trên nền da trắng ửng sắc hồng nhuận, ai nhìn cũng phải mê muội.

Huống chi hiện tại cô có kẻ một đường eyeliner mỏng, khiến cho mặt mộc của cô tăng thêm một một chút sự đào hoa.

Đôi mắt hạnh ngập nước kia nhìn dáng vẻ nghiêm túc giải thích của bạn, sẽ chỉ làm cho trái tim người ta như bị bóp nghẹn lại.

Trịnh Tự luôn thích những người phụ nữ xinh đẹp, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy Lâm Duyệt xinh đẹp như vậy, cũng thốt ra lời khen: "Thư ký Lâm, lần đầu tiên tôi phát hiện cô xinh đẹp như vậy đấy."

Lâm Duyệt đứng hình một giây, theo bản năng nói một tiếng: "Cảm ơn."

Hà Nguyên khẽ nhíu mày, biểu cảm vốn đang dịu dàng liền bị phá vỡ, Thanh Tịnh chú ý tới Hà Nguyên có chút khó chịu mấp máy miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Thanh Tịnh thấy thế còn tưởng rằng Hà Nguyên đang tức giận Lâm Duyệt chuyện ra chuyện này, vì thế nhân tiện nói: "Nghĩ đến thư ký Lâm cũng không phải cố ý, lúc ấy giám đốc Hà bị thương mới là quan trọng nhất, tôi biết có hai hiệu thuốc nằm ngay đối diện công ty."

Phàm là làm việc ở tổng bộ Hằng Tinh có ai không biết đối diện có những cửa hàng nào.

Lâm Duyệt không nói gì nhìn về phía Thanh Tịnh, cảm thấy cậu ta thật sự quá ngu ngốc.

Hai vị tổng giám đốc này đều là những con hồ ly lăn lộn trên thương trường, cô thấy lời giải vây có chút gượng ép này trong mắt Hà Nguyên và Trịnh Tự mà nói chính là trò trẻ con.

Quả nhiên, Hà Nguyên hời hợt nhìn Thanh Tịnh một cái, rồi quay sang nói với Lâm Duyệt: "Thư ký Lâm, ăn xong chưa?"

Lâm Duyệt gật đầu.

Lâm Duyệt lại gật đầu với Trịnh Tự, đứng dậy đi theo sau Hà Nguyên rời khỏi căn tin.

Trịnh Tự buông đũa xuống, sắc mặt tốt trước đó biến mất không còn dấu vết, cậu ta nhìn về phía Thanh Tịnh, nói: "Trợ lý Thanh, Lâm Duyệt là người bên cạnh giám đốc Hà, mặc dù cô ấy là người mới, nhưng lại là thư ký do đích thân giám đốc Hà chọn, điều này chứng minh cô ấy chắc chắn có điểm hơn người khác."

Thanh Tịnh không cam tâm tình nguyện trả lời lại.

Trịnh Tự lại nói: "Hà Nguyên này không thích nhiều người, trước kia văn phòng tổng giám đốc đều là do Chu Vân Sách một mình xử lý, theo lý một tổng giám đốc có mấy thư ký cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng chỗ càng đông người thì lục đυ.c nội bộ càng nhiều, sau đó anh ta loại những người đó ra, nhưng Chu Vân Sách có tâm cũng không có sức quan tâm cùng lúc công việc và cuộc sống của anh ta. Lúc này mới có Lâm thư ký, bây giờ văn phòng tổng giám đốc cộng thêm tài xế Vu Chiêu của giám đốc Hà, tổng cộng cũng chỉ có năm người, trong đó còn có hai người là thư ký của Chu Vân Sách. Cô nghĩ xem thư ký Lâm phải phụ trách bao nhiêu chuyện của giám đốc Hà. Thậm chí, tôi có thể nói rõ ràng cho cô biết, đợi đến khi Hằng Tinh chuyển đổi thành công, Chu Vân Sách có thể sẽ không làm trợ lý của giám đốc Hà nữa. anh ta tùy tiện phụ trách một khu vực nào đó của Hằng Tinh cũng đều làm cấp là quản lý. Là sự tồn tại của Topone. Nếu như Chu Vân Sách đi rồi, cô cảm thấy ai sẽ đi lên?"

Thanh Tịnh ngẩn ra, có chút khó hiểu nhìn về phía Trịnh Tự.

"Tôi là đang tiếc nhân tài, năng lực của cô cũng thật sự không tệ, nhưng cô tương đối cao ngạo, tôi bảo cô bưng trà rót nước chính là đang giúp cô mài giũa lại tính tình. Tôi cũng biết lúc trước cô phỏng vấn không cam lòng để chịu thua thư ký Lâm, nhưng sự thật đã bày ngay ra trước mắt, tốt nhất cô nên chấp nhận sự thật, nếu lần sau cô còn tỏ vẻ khó chịu với thư ký Lâm như vậy, tôi cũng không bảo vệ được cô."

Trịnh Tự nói xong thì rời đi, để lại một mình Thanh Tịnh ở đó chậm rãi tiêu hóa những lời này của cậu ta.

Nói thật, Trịnh Tự đối với Thanh Tịnh có hơi thất vọng, nhưng tốt xấu gì cũng là người do mình chọn, cũng không thể vừa mới chuyển chính thức thì để cho người ta đi, như vậy chẳng khác gì lấy đá tự đập vào chân mình.